Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 575: TÌNH THẾ CHUYỂN BIẾN NHANH CHÓNG.


Ngày hôm nay là ngày vui của gia tộc Thượng Quan, lại có người đến gây chuyện trắng trợn như thế, một vài người khách đang đứng ở cửa chuẩn bị đi vào cũng không khỏi nảy lên ý định xem kịch vui.


Dù sao thì dám đến đây gây sự là do những người đã suy nghĩ kỹ rồi mới dám đến hành động, dù sao thì ở đây cũng là gia tộc Thượng Quan.


Xe Hummer dừng lại, trên chiếc xe đầu tiên có hai người trung niên bước xuống, một béo một gầy.


Sau khi bước xuống xe, hai người bọn họ lập tức khom lưng cúi đầu với Thượng Quan Long với sắc mặt tái xanh đang đứng ở cửa.


“Gia chủ Thượng Quan, xin tha lỗi cho chúng tôi vô lý, thật sự là Sở Vĩnh Du rất quá đáng. Tưởng Thanh Khôn và Kha Đạt đã bị Sở Vĩnh Du làm cho ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngài nói thử xem chúng tôi có thể chịu đựng được không?”


Lúc hai người bước xuống xe, có rất nhiều người nhận ra đó chính là Tưởng Nam gia chủ nhà họ Tưởng, cùng với Kha Vĩ gia chủ nhà họ Kha, hai hào môn lớn ở Thiên Hải cùng đến đây. Nguyên nhân là do hai cậu chủ gia đình bọn họ đã bị Sở Vĩnh Du biến thành kẻ ngớ ngẩn, đấy thật sự là một tin tức kinh thiên động địa.


Thượng Quan Long nhìn hai người bọn họ, giọng nói bình tĩnh.


“Các người nhất định phải kiếm chuyện vào ngày hôm nay à?”


Tưởng Nam và Kha Vĩ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đã quyết định từ trước, nếu không thì cũng không có khả năng xuất hiện ở đây.


“Gia chủ Thượng Quan, chúng tôi thành tâm chúc mừng lễ đính hôn của cô chủ Yến, nhưng mà cùng lúc đó chúng tôi cũng không có khả năng tha thứ cho Sở Vĩnh Du tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật.”


“Vậy thì các người né qua một bên chờ đợi đi, nếu như còn dám lớn tiếng ồn ào, các người biết hậu quả rồi đó.”


Chuyện này… phương thức xử lý của Thượng Quan Long làm cho người ta đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, đây hình như không phải là tác phong của gia tộc Thượng Quan, người ta đều đã vung bàn tay lên trên mặt rồi, thế mà còn không nổi giận? Đúng là khó tin mà.


Mà Tưởng Nam và Kha Vĩ thì cười thầm ở trong lòng, đúng là bọn họ điều tra không sai mà, Sở Vĩnh Du đã rớt đài, chắc có lẽ là gia tộc Thượng Quan cũng đã bắt đầu đổi ý cuộc hôn nhân này, bọn họ đến đây gây sự có lẽ rất đúng với tâm tư của gia tộc Thượng Quan, cũng có thể thuận nước đầy thuyền ném Sở Vĩnh Du ra ngoài, từ đó cũng có thể liên lụy đến Hà Tiểu Mông, sau đó từ chối cuộc hôn nhân này.


Xem ra cách làm hiện tại của Thượng Quan Long thật sự đã bị bọn họ đoán trúng tâm tư.


Ở trong sân, Sở Vĩnh Du đã sớm ngồi trên ghế được sắp xếp từ trước, anh đang chơi trò chơi nhỏ với con gái Hữu Hữu ở trên bàn.


Đương nhiên là anh cũng nghe thấy tiếng la hét đó, nhưng mà căn bản khinh thường không thèm để ý tới, nếu như ngay cả chút chuyện này mà gia tộc Thượng Quan cũng không thể xử lý, vậy thì điều đó đã khiến anh thất vọng rồi.


“Anh rể, anh chờ đây đây, để em đi đuổi bọn họ đi. Lá gan lớn thật chứ, lại dám chạy đến chỗ chúng ta gây chuyện.”


Có lẽ Thượng Quan Vô Địch đã không nhịn được nữa, vén tay áo lên rồi đi ra ngoài, mà lúc này đám khách vào trong cũng nhìn Sở Vĩnh Du rồi xì xào bàn tán.


“Xem ra Sở Vĩnh Du đúng là đã rớt đài rồi, tôi nhớ lần trước trong tiệc đại thọ của ông cụ Thượng Quan, sự cường thế của Sở Vĩnh Du làm cho người khác phải run rẩy, thế mà bây giờ lại thờ ơ.”


“Có vẻ là sự thật rồi, nếu như là trước kia mà có ai đến gây sự, chắc có lẽ là Sở Vĩnh Du đã hành động từ lâu, nhưng mà bây giờ thấy cậu ta lại ngồi ở đó vững như núi thái sơn, nhưng thật ra trong lòng lại không nắm chắc lắm.”


“Ha ha, các người nhìn không ra hả, thú vị nhất vẫn là thái độ của người gia tộc Thượng Quan, thế mà còn không đuổi người đi. Điều này nói rõ cái gì, nói rõ là bởi họ cũng đã hối hận cuộc hôn nhân này rồi.”


“Chắc chắn hối hận luôn, Hà Tiểu Mông nghèo rớt mồng tơi, muốn cái gì cũng không có, chỗ dựa duy nhất chính là người anh rể này, bây giờ anh rể của cậu ta lại rớt đài, không phải là cậu ta lại trở về cuộc sống không có gì như trước kia à?”


Những lời nói tương tự không ngừng xuất hiện, thậm chí còn bị Hà Tiểu Mông đang bận rộn chiêu đãi bạn của mình nghe thấy, lúc này, sắc mặt liền thay đổi, đi qua một bên kéo Thượng Quan Yến Nhi, nhỏ giọng nói.


“Yến Nhi, anh rể của anh xảy ra chuyện gì vậy, em có biết không?”


Thượng Quan Yến Nhi mang theo vẻ mặt kỳ quái.


“Không biết nữa, xảy ra chuyện gì vậy, em đâu có cảm thấy chuyện gì đâu, không phải là anh rể rất bình thường à?”


Đối với chuyện này, Hà Tiểu Mông cũng không dám nói thêm gì nữa, nhưng mà không biết tại sao cứ cảm giác có một loại dự cảm bất thường quanh quẩn ở trong lòng.


Ở ngoài cửa, Tưởng Nam và Kha Vĩ ngoan ngoãn đứng ở một bên, bọn họ biết Sở Vĩnh Du ra gặp bọn họ chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì thái độ của gia tộc Thượng Quan đã hết sức rõ ràng.


“Sao? Các người mời tôi đến đây cũng chỉ là để ngồi ở trong xe lãng phí thời gian à, nghe đây, cùng lắm thì tôi chỉ đợi mười phút, mười phút sau tôi sẽ trực tiếp rời khỏi đây, còn số tiền ấy, các người đừng có nghĩ có thể lấy lại được.”


Đúng lúc này, bên ghế lái phụ trong chiếc Hummer thứ nhất có một ông già lùn, bộ dạng vô cùng hèn hạ, mở miệng nói, trên mặt đều là biểu cảm bất mãn.


Tưởng Nam vội vàng chạy tới nịnh nọt, nhỏ giọng nói.


“Xin Ma Tôn đại nhân bớt giận, rất nhanh, chắc chắn là rất nhanh mà.”


Ông già cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường nồng đậm.


“Chỉ là một gia tộc Thượng Quan mà thôi, xem xem các người sợ đến mức nào, nếu như các người đồng ý, bây giờ ông đây có thể đi vào trong, chỉ cần dùng vài phút là có thể mang đầu của cái người tên là Sở Vĩnh Du ra đây, đúng là lãng phí thời gian.”


Lời này làm Tưởng Nam và Kha Vĩ bị dọa toát mồ hôi lạnh cả người, sợ là Thượng Quan Long đang đứng ở cửa nghe được. Nói đùa à, đừng có nói là Thiên Hải, cho dù là toàn bộ nước R không có bao nhiêu người dám không đặt gia tộc Thượng Quan vào trong mắt như thế này.


Ông già tên là Ma Tôn là người mà tối ngày hôm qua bọn họ vừa mới mời đến từ nơi khác, bỏ ra cái giá ba nghìn tỷ tiền mặt, vị Ma Tôn này vừa ra tay là hết ba nghìn tỷ, nhất định phải là tiền mặt, không có chỗ để thương lượng.


Nhưng mà đúng là danh tiếng không tệ, bỏ ra ba nghìn tỷ, bất cứ chuyện gì mà Ma Tôn đã ra tay thì toàn bộ đều được giải quyết rất thuận lợi.


Sở dĩ bọn họ làm như vậy cũng là bởi vì coi rằng gia tộc Thượng Quan đồng ý giao Sở Vĩnh Du ra, còn phải cân nhắc thực lực kinh khủng của Sở Vĩnh Du, mà Ma Tôn chính là sự bảo vệ tuyệt đối.


Đúng lúc này, lại có một chiếc Red Banner chạy tới, cửa xe vừa mới mở ra, Nam Cung Vô Phong mang theo Nam Cung Lâm xuất hiện.


Trong nháy mắt, lần đầu tiên trên mặt của Thượng Quan Long xuất hiện nụ cười, liếc mắt nhìn con trai Thượng Quan Sử Nho ở bên cạnh, vội vàng chào đón.


“Gia chủ Nam Cung, mời vào.”


Nam Cung Vô Phong lại mang theo vẻ mặt âm thầm, theo lý mà nói tham gia lễ đính hôn thì phải vui cười chúc mừng, bộ dụng này làm cho trong lòng của Thượng Quan Long cũng hội họp.


“Thượng Quan Long, bớt có khôn vặt đi, chơi một chút thì có thể, nhất định phải chạm tới điểm dừng, nếu như không qua được, đối với ai cũng không tốt.”


Đều là những người lão làng, làm sao Thượng Quan Long có thể không hiểu rõ, lúc này mới cười nói.


“Gia chủ Nam Cung nói đúng, mời vào mời vào.”


Ông ta lập tức vung tay lên, nói với thủ vệ.


“Đuổi xe cùng với những người này đi hết đi.”


“Vâng.”


Mệnh lệnh được đưa ra, Thượng Quan Vô Địch vẫn luôn bị Thượng Quan Sử Nho chặn đứng yên tại chỗ, rốt cuộc cũng đã nở nụ cười, nắm chặt quả đấm đi về phía Tưởng Nam và Kha Vĩ.


“Hai vị đã nghe thấy lời nói của ba tôi chưa, mọi người đi trước, hay là để tôi đưa tiễn mọi người?”


Giờ phút này, Tưởng Nam và Kha Vĩ cũng hoàn toàn ngơ ngác, đúng là bọn họ không ngờ tới Thượng Quan Long đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, nhưng mà sau khi nhìn thấy Nam Cung Vô Phong, bọn họ cũng đã hiểu được một chút.


Không sai, bọn họ không thể trêu vào gia tộc Thượng Quan, nhưng mà hai đứa con trai của mình đều trở nên ngớ ngẩn, mối thù này thật sự có thể không báo à?


Liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lại nhìn về phía ông già đang ngồi ở tay lái phụ, đồng loạt nói.


“Mong Ma Tôn đại nhân ra tay mang Sở Vĩnh Du ra đây là được rồi, không cần phải thấy máu.”


Ông già cười to, chưa nhìn thấy ông ta làm gì mà đã thấy ông ta đứng ở trên đầu xe Hummer.


“Ha ha, nói sớm chẳng phải là được rồi à? Chỉ là một thằng nhóc Sở Vĩnh Du mà thôi, chớp mắt một cái là có thể.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK