Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 571: TIÊU ĐỜI RỒI.


Đến bãi đậu xe, Sở Vĩnh Du nhìn thấy Văn Khả Hân đang đứng dựa vào xe của mình, biểu cảm trên khuôn mặt không vui không buồn.


“Cơ sở ngầm của Cửu Long Thành mấy người đúng là ở khắp mọi nơi, tôi ở đâu dường như cô đều biết.”


Bị chế nhạo một câu, nhưng biểu cảm của Văn Khả Vân lại không có một chút thay đổi, ngược lại dường như mang theo một chút nghiêm túc.


“Sở Vĩnh Du, thật ngại quá, tình hình bên phía Cửu Long Thành có sự thay đổi, anh muốn trả nợ ân tình cho tôi, có thể phải nhắc trước.”


Sở Vĩnh Du cười nói.


“Đừng xung đột với việc đính hôn của em vợ tôi là được.”


Hơi sững sờ, Văn Khả Hân lại cười tự giễu một tiếng, lúc đầu cô ta còn lo lắng thân phận chiến thần của Sở Vĩnh Du bị lấy lại, sẽ ảnh hưởng đến bản thân, bây giờ xem ra, là mình nghĩ quá nhiều rồi.


“Anh có thể có được tâm thái như thế này thật tốt, vậy tôi cũng yên tâm rồi, mặc dù nói là nhắc trước, nhưng cũng vẫn còn nửa tháng, đến lúc đó, tôi sẽ đến tìm anh, lúc đó anh nhất định phải đi cùng tôi đến Cửu Long Thành.”


Sở Vĩnh Du gật đầu, Sở Vĩnh Du mở cửa xe chỗ ghế lái, một lần nữa khiến Văn Khả Vân kinh ngạc, sau đó tỏ ra chế giễu.


“Đại ca, anh không tò mò một chút nào sao? Cũng không hỏi tôi rốt cuộc bảo anh đi đến Cửu Long Thành làm gì sao? Có nguy hiểm gì không?”


Sở Vĩnh Du lắc đầu.


“Tôi biết chỉ là trả lại ân tình của cô mà thôi, những chuyện khác không liên quan đến tôi, chỉ cần không làm hỏng những nguyên tắc của tôi, tôi cần phải hỏi sao?”


Thấy vậy, Văn Khả Hân có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, thì Sở Vĩnh Du đã lái xe rời đi.


“Sở Vĩnh Du, chỉ mong tôi không tin tưởng sai người, cuộc chiến tranh cử lần này thật sự rất quan trọng với tôi.”


Về đến nhà Thượng Quan, Hữu Hữu đã ngủ rồi, Đồng Ý Yên cũng từ Tiên Khách Nam Thái trở về, đang ngồi trong phòng xem ti vi.


“Ba mẹ và cô, còn có dượng đang nói chuyện ở ngoài sân, Hữu Hữu đã ngủ rồi.”


Giống như báo cáo công việc, Đồng Ý Yên nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi, Sở Vĩnh Du không còn lời gì để nói, hình như đang chiếu một bộ phim thanh xuân vườn trường nào đó.


“Vợ à, hình như em đã qua cái tuổi này rồi mà.”


Đồng Ý Yên lườm Sở Vĩnh Du một cái, bất mãn nói.


“Anh mới qua ấy, cái này gọi là người già như trái tim không già, hơn nữa, em già sao? Anh đúng là ngứa da rồi.”


Biết mình nói sai, ấn trúng điểm phát nổ của phụ nữ, Sở Vĩnh Du vội vàng chuyển chủ đề.


“Đúng rồi, Hiểu Tiêm và Tân Tằng vẫn chưa đến à?”


“Chưa, nói là ngày mai đến, gần đây công ty có chút bận, bây giờ nghĩ lại, Hiểu Tiêm có thể thay đổi tình tình, chuyên tâm vào công việc, công lao của anh cũng rất lớn.”


Hai tiếng sau, lúc Sở Vĩnh Du đang ôm Đồng Ý Yên tiến vào giấc mộng, một nơi nào đó ở Vân Kinh, ông Vu nhìn thi thể của quản gia Thường ở trước mặt, gân xanh trên trán đều đã nổi lên.


Ông ta cũng đã xem video từ camera giám sát, ông ta cũng đã xem báo cáo của Phiền Tinh Thiên, chỉ có thể nói quản gia này của mình, chết cũng không hề oan uổng.


“Phế vật! Đã lấy ra huy hiệu 5 sao, còn dám tự cho rằng là mình không chết, ai chết!”


Tức giận chửi một câu, ông Vu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao.


“Lão Tần, xem ra lần này tôi vẫn đánh thiếu một nước, không ngờ, Sở Vĩnh Du lại là một trong những người có huy chương năm sao tam quyền, chả trách ông không hề ngăn cản việc hủy bỏ thân phận chiến thần của cậu ta, haha, chúng ta cùng chờ xem. Hoạt động bên ngoài đã tiến hành xong rồi, tôi không tin, mất đi thân phận chiến thần, lần này Sở Vĩnh Du đi đến Cửu Long Thành có thể sống trở về, ở nơi thượng võ kia, huy hiệu năm sao cũng không thể là kim bài miễn tử của cậu ta.”


Ngày hôm sau, Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi đương nhiên là đến gặp mấy người Sở Vĩnh Du, đồng thời Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng cũng đến, một khoảng thời gian, cả nhà cũng xem như là tụ họp đầy đủ.


Hữu Hữu rất vui khi gặp được dì nhỏ, xem ra tình thân thật sự không liên quan đến việc thời gian ngắn hay dài.


Cả một ngày bọn họ đều sống trong bầu không khí vui vẻ.


Đến buổi chiều, Thượng Quan Vô Địch lái xe đến, Sở Vĩnh Du ngồi ở ghế phụ lái, đi về một tiểu khu nhỏ nào đó ở Thiên Hải.


“Anh rể, chuyện anh dặn dò em, em sao có thể không làm chứ, người nhà của Trịnh Hạo em đã sắp xếp một người âm thầm chăm sóc rồi, từ mua nhà đến chuyện con cái đi học mầm non, vân vân đều đã được sắp xếp đâu đến đó rồi, vợ của Trịnh Hạo cũng không hề có cảm nhận gì, chỉ cảm thấy mình may mắn mà thôi.”


Nghe thấy những lời Thượng Quan Vô Địch nói, Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu.


“Ừ, đã đến rồi, tôi nhất định phải đi xem một chút.”


Đối với Trịnh Hạo, Sở Vĩnh Du vẫn luôn mắc nợ, nếu như tòa nhà không đổ, nhất định vẫn là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng tiếc là… Vì vậy lúc trước nghe thấy Kim Đào nói vợ Kim Hạo muốn đưa con cái đến Thiên Hải, để con trai được hưởng nền giáo dục tốt nhất, nhân tiện rời khỏi thành phố thương tâm kia, lúc đó anh cũng đã nói với Thượng Quan Vô Địch, nhờ anh ta âm thầm giúp đỡ.


“Vợ của Trịnh Hạo đang ở một căn nhà thuê mặt tiền nhỏ ở trong tiểu khu kia, mở một quán ăn sáng, tôi đi đến ăn rồi, hương vị rất ngon.”


Có thể nhìn ra, trên phương diện này Thượng Quan Vô Địch rất dụng tâm, nếu không cũng không thể biết tỉ mỉ như vậy.


Lúc chiếc xe sắp đến một tiểu khu nào đó, đã là xế chiều, vừa lái xe, Thượng Quan Vô Địch vừa chỉ về một phía nào đó nói.


“Anh Sở, phía trước là cửa Bắc của tiểu khu, anh xem cửa hàng bán đồ ăn sáng nhỏ kia chính là….”


Đang nói, lông mày của Thượng Quan Vô Địch cau mày lại.


“Ơ? Sao bây giờ vẫn còn mở cửa.”


Sắc mặt Sở Vĩnh Du không được tốt, bởi vì có hai tên lén lút thậm thụt đứng ở cửa, vừa nhìn là biết không phù hợp.


“Dừng xe một bên, đi quan xem xem.”


Vợ con của Trịnh Hạo đã đủ khốn khổ rồi, anh tuyệt đối không cho phép có người bắt nạt cặp mẹ góa con côi này, vì vậy mới chào hỏi với Thượng Quan Vô Địch.


Mà Thượng Quan Vô Địch cũng phát hiện hành động không quang minh chính đại, trong lòng lập tức lộp độp một cái.


Mẹ nó, không phải xảy ra chuyện gì đó chứ… Đang nghĩ, xe vẫn chưa dừng hẳn lại, ghế phụ lái đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Sở Vĩnh Du, Thượng Quan Vô Địch âm thầm mắng một tiếng, cũng vội vàng xuống xe đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại.


Chưa chạy được mấy bước, điện thoại đã được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng nịnh bợ.


“Cậu Vô Địch, cậu…”


“Mẹ nó! Vương Thiên, ông đây bảo cậu chăm sóc cho cặp mẹ góa con côi kia, cậu xác định mình đang làm một cách nghiêm túc, hết mình?”


Đầu bên kia điện thoại lập tức lắp bắp.


“Tôi…tôi…cậu Vô Địch, tôi bảo một người tín nhiệm nhất ở bên cạnh tôi đi xử lý, cậu tuyệt đối yên tâm.”


Trong phút chốc, Thượng Quan Vô Địch suýt nữa bùng bổ.


“Yên tâm cái shit! Bây giờ cửa hàng bán đồ ăn sáng bị người ta đập, cậu bảo ông đây yên tâm? Vương Thiên, cậu nghe đây, hễ mẹ con bọn họ có việc bất trắc gì, mẹ nó cậu cũng đừng có tiếp tục lăn lộn ở Thiên Hải nữa, tìm cái chết mà!”


Cúp điện thoại, Thượng Quan Vô Địch tăng tốc, trực tiếp lao đến cửa của cửa hàng bán đồ ăn sáng, hai tên đàn ông lấm lét thậm thụt đứng trước cửa lúc trước đã đau đớn nằm trên đất.


Nhìn kỹ, bên trong cửa hàng thật sự bị đập nát, mấy thứ như cửa, bên trong còn có bảy tám người, trong tay cầm một cây gậy bóng chày, ngoài ra, còn có một người phụ nữ ngồi gần ở quầy thu ngân, trên người đắp đầy đồ hiệu, đánh kem nền vô cùng dày.


Còn Sở Vĩnh Du, lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt một khung ảnh đã bị đập vỡ, bên trên là bức ảnh chung một nhà ba người của Trình Hạo.


Không biết tại sao, cả người Thượng Quan Vô Địch đều run rẩy, dường như, sắp có ma quỷ xuất hiện vậy.


Xong rồi, anh rể tức giận rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK