Mặt Ngụy gia thoáng biến đổi. Nhà họ Vân chính là đề tài cấm được nhắc tới trong nhà họ Ngụy. Đêm hôm đó thật sự quá điên cuồng.
"Nhà họ Vân nào chứ? Cô là ai?"
"Tôi là Vân Thủy Dật, chính là giọt máu còn sót lại của nhà họ Vân. Ngụy lão tam, ngày lành của nhà họ Ngụy các người đã kết thúc rồi."
Vân Thủy Dật vừa nói dứt lời, Sở Vĩnh Du chợt ngưng tụ sát khí tập kích vào trong đầu ông Ngụy.
Trong phút chốc, Ngụy gia khẽ run rẩy, cả người vô cùng đau đớn.
"Cậu.. cậu đã làm gì với tôi vậy?"
Lúc này, Ngụy gia có cảm giác như mình đang ở trong núi thây biển máu, gọi trời trời không linh, gọi đất đất chẳng đáp.
"Tự mình nói ra chuyện trước đây đã giết sạch nhà họ Vân thế nào?"
Sở Vĩnh Du nói. Dù sao Ngụy gia cũng là võ giả thất phẩm, vì vậy anh lại ngưng tụ ra vài tia sát khí công kích tới.
Ngụy Manh Manh đứng bên cạnh sợ hãi, hoảng loạn không chịu nổi.
"Ba! Ba làm sao vậy?"
Cô ta nói xong còn chỉ vào Sở Vĩnh Du quát.
"Đáng chết, các người muốn làm gì? Dừng lại, bằng không các người sẽ chết rất thảm rất thảm đấy."
Lúc này mà cô ta còn không quên uy hiếp người khác, thật không hổ danh là người được Ngụy gia nuông chiều từ bé.
Mà Ngụy gia đã không chịu được nữa.
"Tôi.. Tôi nói, nhà họ Ngụy chúng tôi bất ngờ tấn công vào nhà họ Vân, trước đó còn lập kế cho nhà họ Vân gọi tất cả mọi người tới họp. Đêm hôm đó, chúng tôi giết một trăm hai mươi sáu người nhà họ Vân, suốt đêm vận chuyển tất cả thi thể đến nhà hỏa táng để đốt. Về phần thi thể của các bảo vệ kia đều được ném vào trong biển."
Vân Thủy Dật nhận được đáp án thì giơ một tay lên che miệng. Lúc đó cô ta còn quá bé, không biết ông nội dùng cách gì mà bảo người ta đưa một lá thư qua, nói tới năm cô ta hai mươi tuổi mới được mở ra xem.
Một trăm hai mươi sáu người nhà họ Vân đều bị nhà họ Ngụy hại. Mặc dù đó chỉ là lời nói một phía của ông nội nhưng cô ta vẫn luôn tin tưởng. Vào giờ phút này, cô ta cuối cùng đã nghe được người nhà họ Ngụy tự thừa nhận, sao có thể không bi thương được.
"Người nhà họ Ngụy có tham dự vào đó không?"
"Có. Ngoài những người cùng thế hệ với con gái tôi không biết gì, những người nhà họ Ngụy đã ngoài bốn mươi đều tham dự vào hành động tiêu diệt cả nhà họ Vân năm đó."
Bây giờ xác nhận xong, chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng.
"Ông cụ nhà họ Vân đang bị giam giữ ở đâu?"
"Tôi không biết, tôi thậm chí chẳng biết ông cụ nhà họ Vân còn sống."
Ngụy gia trả lời xong, Sở Vĩnh Du thu lại sát khí, Lúc này ông ta nằm dưới đất há miệng thở hổn hển từng hơi. Ông ta tuyệt đối không muốn lại trải qua cảm giác trong đầu vừa rồi.
Đêm đó, nhà họ Vân máu chảy thành sông, ông ta cũng chỉ là một thanh niên sung sức gần ba mươi tuổi, nhưng cả đời vẫn không có cách nào quên được cảnh tượng đó.
"Nhà họ Vân cả chi chính lẫn họ hàng gồm một trăm hai mươi sáu người, nếu tính thêm đám bảo vệ và giúp việc của nhà họ Vân, nhà họ Ngụy các người thật sự đã tạo ra sát nghiệp ngập trời đấy."
Giọng Sở Vĩnh Du hơi lạnh lùng. Cho dù là nhà họ Lư, anh cũng chỉ giết những kẻ có mặt tại đó. Nhưng nhà họ Ngụy hoàn toàn là hành động tiêu diệt cả nhà họ Vân, không để lại một người nào sống sót. Lúc đó, nhà họ Vân chính là gia đình quyền quý đứng đầu tỉnh, cộng cả bảo vệ, giúp việc trong nhà nữa, chắc hẳn phải lên tới con số hàng nghìn.
"Ma quỷ! Nhà họ Ngụy các người đúng là ma quỷ, phải là thù hận thế nào mới có thể làm cho các người mất trí đến mức như vậy? Các người là súc vật!"
Vân Thủy Dật đầm đìa nước mắt, bi thương ngồi dưới đất. Cô ta khó có thể tưởng tượng được buổi tối kia rốt cuộc thảm khốc tới mức nào, đẫm máu tới mức nào.
Thấy ba mình như thế, Ngụy Manh Manh cũng không dám nói tiếp nữa, cuối cùng cũng thấy hơi hoảng sợ rồi.
Lúc này, Sở Vĩnh Du đứng dậy, dùng sống dao đánh ngất Ngụy Manh Manh, sau đó mang Ngụy gia đi ra ngoài.
"Sở… Sở Vĩnh Du, cậu muốn đưa tôi đi đâu?"
Ngụy gia tỉnh táo lại một chút, luôn cảm giác có điểm không thích hợp. Ông ta không ngờ Sở Vĩnh Du lại đi cùng con cháu duy nhất của nhà họ Vân. Điều này chắc chắn không đơn giản như vậy.
"Đương nhiên là tới nhà họ Ngụy các ông. Vụ án lớn như vậy được che giấu suốt hai mươi năm, các ông cũng đến lúc phải chuộc tội rồi."
Ngụy gia nghe vậy thì im lặng, trong lòng hơi hả hê.
Theo ông ta biết, có lời đồn là ông cụ nhà họ Ngụy bọn họ còn sống, nhưng không biết ở đâu trong trang viên nhà họ Ngụy. Dù sao trước giờ ông ta chưa từng gặp qua.
Bọn họ ra khỏi cửa thấy Mã Trạch đã đợi sẵn. Những kẻ được Ngụy lão tam thu xếp không hề có hành động gì, đương nhiên đều bị Mã Trạch xử lý hết.
“Giữ lại tay súng bắn tỉa, những người khác của tiểu đội Ảnh Sát đều rút về đi."
Sở Vĩnh Du lên xe nói vậy, Mã Trạch do dự một lát mới hỏi.
"Thưa ngài, đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhà họ Ngụy này không đơn giản, Ảnh Sát ra tay có thể sẽ bị tổn thất. Tôi không muốn các anh em của mình phải chết ở đây, không đáng."
Cả thành phố lớn, bất kể thế nào cũng không thể bỏ xuống tiểu đội Ảnh Sát được, Nếu không có các loại vũ khí trong tay đánh cận chiến gây sát thương khi phối hợp với loan đao mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất của Ảnh Sát.
"Tôi đã rõ."
Mã Trạch hiểu rõ, lần này ngài ấy chắc hẳn muốn tự mình ra tay. Nhà họ Ngụy kiêu ngạo đủ rồi. Ngài ấy đã lâu không tự mình ra tay.
Chỗ gia đình quyền quý đứng đầu tỉnh nhà họ Ngụy là một trang viên với diện tích cực lớn ở sát ngoại thành. Không biết tại sao, tất cả người nhà họ Ngụy đều ở rong trang viên.
Bọn họ vẫn lái xe BMWs X6 của Vân Thủy Dật. Chiếc xe đến cổng trang viên nhà họ Ngụy. Sau khi bảo vệ thấy Ngụy gia thì vội vàng hành lễ, cung kính đưa vào.
Một thảm cỏ cực lớn xuất hiện ở xung quanh đó, chỗ nào cũng có thể thấy được bảo vệ dẫn theo chó săn tuần tra. Chỉ riêng công nhân cắt thảm có trước mắt cũng đã có tới năm, sáu người, đủ có thể thấy hằng năm trang viên nhà họ Ngụy này phải tốn bao nhiêu.
"Thưa ngài, danh sách người nhà họ Ngụy ngoài bốn mươi tuổi đã được gửi tới."
Mã Trạch nói xong, Sở Vĩnh Du gật đầu và mở cửa xe đi xuống, thuận miệng nói.
"Cậu bảo vệ Vân Thủy Dật."
"Vâng."
Giờ phút này, Ngụy lão tam thật sự muốn chế giễu Sở Vĩnh Du căn bản quá tự tin, thật sự cho rằng danh hiệu gia đình quyền quý đứng đầu tỉnh của bọn họ chỉ là lời nói suông à? Không ngờ chỉ với hai người đã muốn xông vào, rõ ràng là tự tìm đường chết. Cho dù cậu có thực lực của Tông Sư, không thực lực còn lợi hại hơn cả Tông Sư, cũng tuyệt đối là bọ ngựa đấu xe.
"Đi thôi, gọi tất cả những người ngoài bốn mươi tuổi của nhà họ Ngụy các ông từng tham dự sự kiện diệt tộc nhà họ Vân đến đây."
Sở Vĩnh Du đi tới và dừng ở bên một đài phun nước cực lớn ở chính giữa.
Ngụy gia nghe vậy thì sửng sốt, sau đó thấy Sở Vĩnh Du không có hành động gì nữa mới vội vàng bước nhanh về phía trước, cuối cùng, thậm chí biến thành chạy, hoàn toàn phát huy ra tốc độ nhanh nhất của mình.
Sở Vĩnh Du, cậu dám thả tôi, vậy các người thậm chí chẳng còn cơ hội sống cuối cùng nữa.
"Ngài Sở, ông nội của tôi.. còn sống không?"
Lúc này, Vân Thủy Dật hơi lo lắng. Bởi vì không ngờ Ngụy lão tam cũng không biết ông nội cô ta còn sống điều này, hơi kỳ lạ.
"Ông nội cô đã nói nhà họ Ngụy muốn tra hỏi ông ta về tung tích của Long Mễ, ông ta sống nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không ra tay độc ác, còn đang nghĩ cách muốn cạy miệng ông nội của cô ra. Nhưng cụ thể thế nào, tôi cũng không dám bảo đảm."
Sau mấy phút im lặng, dùng mắt thường có thể thấy được xuất hiện mười mấy người từ trong trang viên bước nhanh về phía bên này.
Ngụy lão tam cũng ở trong đó. Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, bọn họ vẫn có thể thấy được thù hận và giễu cợt trong mắt ông ta.
Dường như ông ta đang nói, các người chết chắc rồi.