Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 805


Sở Vĩnh Du đau đầu, xem ra Khổng Lưu vẫn phải ở bên ngoài học tập nhiều, mở miệng là đòi diệt tộc…


“Không cần, ông nói vài câu với ông ta là được.”


Đưa điện thoại qua, Sở Vĩnh Du nói.


“Khổng Lưu của gia tộc Khổng Thị, nghe điện thoại đi.”


Shh!


Vừa rồi khi ở trong điện thoại nghe thấy Sở Vĩnh Du gọi tên của Khổng Lưu, cơ thể của Tàng Thiên Mẫn đã hơi run rẩy, bây giờ… vậy mà thật sự nghe thấy gia tộc Khổng Thị, chuyện này…


Run rẩy cầm lấy, khóe miệng của Tàng Thiên Mẫn mấp máy nói.


“Đại… đại…”


“Ông tên Tàng Thiên Mẫn sao? Tôi là Khổng Lưu, là ông trêu chọc thiếu chủ sao? Nhà họ Tàng các ông muốn diệt môn sao? Ông trước đó là người của khu ổ chuột nào của Huyền Hoàng Tinh?”


Nghe thấy mấy chữ khu ổ chuột, Tàng Thiên Mẫn cuối cùng cũng có thể chắc chắn, nhất là tên của Khổng Lưu của gia tộc Khổng Thị lớn tới không thể tưởng tượng, ông ta muốn điên rồi.


“Tôi… tôi…”


“Đồ khốn kiếp! Còn là đồ nói lắp, vậy mà dám trêu chọc thiếu chủ? Nghe đây, cho dù thiếu chủ bây giờ kêu ông đi chết, ông cũng không thể do dự một giây, nếu không tôi bây giờ tới Tỉnh Thành, giết hết tất cả mọi người của nhà họ Tàng các ông.”


Điện thoại tắt, sắc mặt của Tàng Thiên Mẫn kinh hãi vô cùng, hai tay cung kính đưa lại điện thoại.


“Thiếu… đại nhân, điện… điện thoại của ngài.”


Không phải là ông ta muốn nói lắp, mà là quả thật bị dọa rồi, cấp bậc giữa người với người của Huyền Hoàng Tinh rõ ràng, dĩ hạ phạm thượng, bọ diệt tộc đều là liên minh quy định, sẽ không trả bất kỳ cái giá nào, càng huống chi lúc này đã là ở trái đất.


“Tin rồi chứ?”


Sở Vĩnh Du nói một câu ý vị, Tàng Thiên Mẫn cực kỳ sợ hãi, vậy mà trực tiếp quỳ bụp xuống đất.


Cái quỳ này, đã dọa Bao Khánh Phong và Tàng Phong, Hà Nguyệt ngồi bên kia.


“Ba! Ba đây là làm cái gì vậy?”


Tàng Phong rất sốc, vừa nói xong, Tàng Thiên Mẫn ngẩng đầu quát một câu.


“Cái thằng bất hiếu! Còn không cút qua đây quỳ xuống tạ tội với Sở đại nhân cho ba!”


Ông ta muốn gọi thiếu chủ, nhưng căn bản không có tư cách đó, người có thể gọi chủ nhân của nhẫn Vũ Lam, người đó buộc phải được công nhận mới được.


Cái gì? Tàng Phong nghe thấy lời này, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt sát khí đó của ba mình căn bản không có ý nói đùa, anh ta kéo Hà Nguyệt qua quỳ xuống.


Lúc này, Bao Khánh Phong cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn, sự cường thế của nhà họ Tàng, ông ta đã chịu hơn nửa năm, đó thật sự là không để ai vào mắt, bao gồm cả đại đội trưởng Phiền Tinh Thiên của tổng bộ.


Mà bây giờ, lại quỳ xuống trước Sở Vĩnh Du, mà không phải là nể mặt, là quỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK