Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Ngụy Phong vừa dứt, cánh cửa sắt mở ra, Ngụy Phong dẫn các thủ vệ đi ra, trực tiếp hành lễ với Sở Vĩnh Du.



“Tham kiến Chiến Thần Địa Ngục!”



Một màn này đã khiến mọi người ngây dại, bọn họ trước nay không dám tưởng tượng, thủ vệ trong tử ngục, cũng có một ngày kính lễ với tù nhân.



Dường như biết trong lòng những tù nhân này đang nghĩ gì, Ngụy Phong trầm ổn nói.



“Chiến Thần Địa Ngục phụng mệnh tới tử ngục chấp hành nghiệm vụ, hiện nay thân phận khôi phục, anh ấy có quyền xử quyết bất kỳ ai.”



Cái gì!



Ba người Tam Nương lập tức chấn động trong lòng, sắc mặt trắng bệch.



Mà những tù nhân khác, càng sững sờ trong lòng.



Chiến Thần Địa Ngục, chấp hành nhiệm vụ, chuyện này... quá khó tin rồi.



“Ba người các người, mục đích tới tử ngục là gì? Tôi chỉ hỏi một lần! Nói rồi, có thể sống tiếp ở tử ngục, không nói, chết!”



Sở Vĩnh Du nói ra lời lẽ lạnh lùng, ba người cách đó không xa, ánh mắt nháo nhác, không biết đang nghĩ cái gì.



“Sở Vĩnh Du, cậu tuy có quyền lực, nhưng chúng tôi là người đã từng đổ máu vì đất nước, chẳng qua chỉ vì lòng tham nhất thời gây ra sai lầm, mới bị đưa vào trong tử ngục, cậu dựa vào đâu mà giết tôi chứ!”



Bụp!



Gần như người đàn ông bên tay trái của Tam Nương vừa nói xong, Sở Vĩnh Du cách không tung ra một quyền, cơ thể của người kia nổ tung tại chỗ, nội tạng của chỗ đó bắn lên người Tam Nương.



“Dựa vào tôi là Chiến Thần Địa Ngục!”



Sau đó, ánh mắt của Sở Vĩnh Du nhìn chằm chằm hai người còn lại, ý sát phạt đã không cần nói rõ nữa.



Các tù nhân khác bất giác điên cuồng lùi lại phía sau, tuyệt đối không ngờ, Sở Vĩnh Du giết người vậy mà tàn độc như vậy, căn bản sẽ không cho một chút xíu cơ hội biện minh.



Mà người bạn đồng hành còn lại của Tam Nương thì càng sợ hãi, cùng là Tiên Thiên võ giả, vậy mà ngay cả một chút sức đánh trả cũng không có, Sở Vĩnh Du rốt cuộc mạnh cỡ nào, Tiên Thiên võ giả sao lại mạnh mẽ như thế, sao có thể chứ!”



“Đội trưởng Ngụy! Sở Vĩnh Du ngang nhiên giết người, nơi này là tử ngục, có quy định rõ ràng, anh lẽ nào thật sự không quản sao?”



Người bạn đồng hành còn lại của Tam Nương, trong lúc sợ hãi thì đem hy vọng ký thác lên người Ngụy Phong.



Bụp!



Sở Vĩnh Du lại tung ra một quyền, lập tức theo gót người trước mặt, mãi tới lúc này, dưới gương mặt thiết huyết của Ngụy Phong, khóe môi mới mở ra.



“Quyền lực của Chiến Thần Địa Ngục, cao hơn quy tắc của tử ngục.”



Lời nói này khiến Tam Nương từ bỏ sự giãy giụa cuối cùng, ngồi phịch xuống đất nói.



“Tôi... tôi nói! Ba chúng tôi đều là quân cờ mà tổ chức Yêu Tà cài vào từ lâu, bao gồm cả chuyện phạm sai lầm cũng đều được lên kế hoạch tỉ mỉ, tới tử ngục là vì điều tra bí mật tồn tại trong tử ngục.”



Ánh mắt của Ngụy Phong run lên, tuyệt đối không ngờ, ba người này vậy mà thật sự có chuẩn bị mà tới.



“Các người muốn thăm dò bí mật đó, cho dù thật sự thăm dò được, sao có thể truyền ra ngoài được! Nơi này là tử ngục, các người sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.”






Tam Nương trái tim như chết mòn mà lắc đầu.



“Tôi không biết, sao truyền ra ngoài được, tôi cũng không biết.”



Sở Vĩnh Du quay đầu nói với Ngụy Phong.



“Anh không hiểu tổ chức Yêu Tà này, bản lĩnh rất lớn, có thể dựa theo ba người này, thời gian kế hoạch dài như thế, hơn nữa tội trạng phạm phải còn bảo đảm chắc chắn có thể được phân tới tử ngục, đã có thể tưởng tượng được một ít rồi.”



Nói xong, Sở Vĩnh Du nhìn sang Tam Nương, sau khi nâng mặt lên thì nói.



“Thả lỏng tâm thần.”



Lời này vừa dứt thì Tam Nương biết, Sở Vĩnh Du quả thật lời nói luôn đi kèm hành động, định giữ lại một mạng của cô ta sống tiếp ở tử ngục.



Bởi vì đạt tới Tiên Thiên võ giả, bạn muốn phế võ công, bắt buộc phải khiến đối phương hoàn toàn thả lỏng tâm thần, không thể sinh ra một tí ti kháng cự, nếu không, không thể thành công.



Có thể tu luyện tới Tiên Thiên võ giả, ai không phải là đã trải qua rất rất nhiều, sao có thể lỡ, nhưng so với mạng sống, lại là một tình huống khác rồi.



“Cảm ơn.”



Nói rồi, Tam Nương thả lỏng tâm thần, nếu như không phản kháng được rồi, chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.



Sau một chưởng, Tam Nương đã bị phế võ công, hoàn toàn trở thành một người bình thường.



Người bình thường, tự nhiên không thể tới khu vực thần bí đó, huống chi cộng thêm sự giám sát nghiêm ngặt của thủ vệ, Tam Nương cũng tuyệt đối không gây nên được sóng gió gì nữa.



Thủ đoạn tàn độc của Sở Vĩnh Du đã chấn nhiếp tất cả mọi người, cũng khiến tất cả mọi người nhớ càng kỹ sự tồn tại của Chiến Thần Địa Ngục.



Nhĩ Hải đã thở dài, cười khổ không thôi, bản thân, chung quy chẳng qua chỉ là một tù nhân trong tử ngục mà thôi.



Tới phòng làm việc của thủ vệ, Ngụy Phong nói.



“Thưa ngài, anh có muốn tới khu vực thần bí của tử ngục xem một chút không, nơi đó bình thường chỉ cho Tiên Thiên võ giả đi vào, hơn nữa mỗi lần đều có hạn chế thời gian, bởi vì ngục trưởng không ở đây, tôi cũng không thể dẫn anh vào, nếu như anh muốn xem, chỉ có thể tự mình đi.”



Từ trong lời nói của Ngụy Phong, Sở Vĩnh Du nghe hiểu, cả tử ngục, chỉ có Tiên Thiên võ giả mới có thể đi vào, mà mỗi lần đi vào, đều là ngục trưởng đích thân đưa đi, đủ thấy tính quan trọng của nơi đó.



“Tôi đi xem xem.”



Sở Vĩnh Du sao có thể không tò mò, dù sao ngay cả tổ chức Yêu Tà cũng muốn đánh chủ ý, cho dù là trước tiên làm rõ một vài tình huống, cho ba Tiên Thiên võ giả tới đây tìm hiểu.



Một lát sau, Ngụy Phong quay lại, nói.



“Thưa ngài, ngục trưởng đã nói chuyện với cấp trên, cho phép anh vào.”



Nơi tù nhân ở trong tử ngục, đều có một tầng, hai tầng, ba tầng, mà nơi Ngụy Phong dẫn Sở Vĩnh Du tới, là tòa năm tầng.



Sau khi cửa thang máy mở ra thì xuất hiện một cửa kim loại cực lớn, hai bên cửa có hai ông lão ngồi xếp bằng.



Từ khí tức thì thấy, cho dù là Tiên Thiên võ giả, hơn nữa tuyệt đối là cường giả trong đó.



Ngụy Phong đi trước vài bước, cung kính nói.



“Mong hai người mở cửa ra, đây là thẻ ủy quyền của ngục trưởng.”



Tay giơ một tấm màn hình kim loại, một ông lão bên trong từ từ đứng dậy, đi tới cầm lấy liếc nhìn, sau đó đã nhìn sang Sở Vĩnh Du, lúc này mới nói.



“Cho vào.”



Ngay sau đó thì thấy hai ông lão, mỗi người đi tới một bên của cánh cửa, sau đó hai tay cùng lúc ấn lên.



Ầm ầm!



Dần dần, cánh cửa kim loại cỡ lớn mở ra, phát ra âm thanh rất lớn.



Đập vào mắt, là con đường sâu không thấy điểm cuối, hai bên có ánh đèn leo lắt hắt ra.



Ôm loại tâm trạng phức tạp nào đó, Sở Vĩnh Du đi vào, sau đó, cửa lớn lần nữa từ từ đóng lại.



Bước vào, trong đầu của Sở Vĩnh Du bất giác nghĩ tới lời nói nhỏ trước khi Phùng Thiên Hạ chết.



“Nếu như có cơ hội, tới nơi cất giấu bí mật lớn nhất của tử ngục xem thử, tôi tới rất nhiều lần, có loại dự cảm mãnh liệt, đồ của nơi đó, có liên quan tới tàu phi hành mà trước kia tôi phát hiện, tuy chỉ là cảm giác của tôi, nhưng ít nhất có 6 phần khả năng.”



Có liên quan tới tàu phi hành thì khiến Sở Vĩnh Du càng thêm tò mò rồi.



Đi được một km, con đường đều thẳng tắp, không có bất kỳ khúc cua nào.



Cuối cùng, tầm nhìn mở rộng, Sở Vĩnh Du sững người.



Lúc này cái xuất hiện ở trước mặt anh, là một quãng trường cực lớn, xung quanh đèn thắp đèn, mục tiêu đều là chĩa vào chính trung tâm.



Từ từ nghiêng đầu, khi nhìn thấy nơi ánh đèn tập trung, Sở Vĩnh Du không khỏi há to miệng.



Đây...Lời nói của Ngụy Phong vừa dứt, cánh cửa sắt mở ra, Ngụy Phong dẫn các thủ vệ đi ra, trực tiếp hành lễ với Sở Vĩnh Du.



“Tham kiến Chiến Thần Địa Ngục!”



Một màn này đã khiến mọi người ngây dại, bọn họ trước nay không dám tưởng tượng, thủ vệ trong tử ngục, cũng có một ngày kính lễ với tù nhân.



Dường như biết trong lòng những tù nhân này đang nghĩ gì, Ngụy Phong trầm ổn nói.



“Chiến Thần Địa Ngục phụng mệnh tới tử ngục chấp hành nghiệm vụ, hiện nay thân phận khôi phục, anh ấy có quyền xử quyết bất kỳ ai.”



Cái gì!



Ba người Tam Nương lập tức chấn động trong lòng, sắc mặt trắng bệch.



Mà những tù nhân khác, càng sững sờ trong lòng.



Chiến Thần Địa Ngục, chấp hành nhiệm vụ, chuyện này... quá khó tin rồi.



“Ba người các người, mục đích tới tử ngục là gì? Tôi chỉ hỏi một lần! Nói rồi, có thể sống tiếp ở tử ngục, không nói, chết!”



Sở Vĩnh Du nói ra lời lẽ lạnh lùng, ba người cách đó không xa, ánh mắt nháo nhác, không biết đang nghĩ cái gì.



“Sở Vĩnh Du, cậu tuy có quyền lực, nhưng chúng tôi là người đã từng đổ máu vì đất nước, chẳng qua chỉ vì lòng tham nhất thời gây ra sai lầm, mới bị đưa vào trong tử ngục, cậu dựa vào đâu mà giết tôi chứ!”






Bụp!



Gần như người đàn ông bên tay trái của Tam Nương vừa nói xong, Sở Vĩnh Du cách không tung ra một quyền, cơ thể của người kia nổ tung tại chỗ, nội tạng của chỗ đó bắn lên người Tam Nương.



“Dựa vào tôi là Chiến Thần Địa Ngục!”



Sau đó, ánh mắt của Sở Vĩnh Du nhìn chằm chằm hai người còn lại, ý sát phạt đã không cần nói rõ nữa.



Các tù nhân khác bất giác điên cuồng lùi lại phía sau, tuyệt đối không ngờ, Sở Vĩnh Du giết người vậy mà tàn độc như vậy, căn bản sẽ không cho một chút xíu cơ hội biện minh.



Mà người bạn đồng hành còn lại của Tam Nương thì càng sợ hãi, cùng là Tiên Thiên võ giả, vậy mà ngay cả một chút sức đánh trả cũng không có, Sở Vĩnh Du rốt cuộc mạnh cỡ nào, Tiên Thiên võ giả sao lại mạnh mẽ như thế, sao có thể chứ!”



“Đội trưởng Ngụy! Sở Vĩnh Du ngang nhiên giết người, nơi này là tử ngục, có quy định rõ ràng, anh lẽ nào thật sự không quản sao?”



Người bạn đồng hành còn lại của Tam Nương, trong lúc sợ hãi thì đem hy vọng ký thác lên người Ngụy Phong.



Bụp!



Sở Vĩnh Du lại tung ra một quyền, lập tức theo gót người trước mặt, mãi tới lúc này, dưới gương mặt thiết huyết của Ngụy Phong, khóe môi mới mở ra.



“Quyền lực của Chiến Thần Địa Ngục, cao hơn quy tắc của tử ngục.”



Lời nói này khiến Tam Nương từ bỏ sự giãy giụa cuối cùng, ngồi phịch xuống đất nói.



“Tôi... tôi nói! Ba chúng tôi đều là quân cờ mà tổ chức Yêu Tà cài vào từ lâu, bao gồm cả chuyện phạm sai lầm cũng đều được lên kế hoạch tỉ mỉ, tới tử ngục là vì điều tra bí mật tồn tại trong tử ngục.”



Ánh mắt của Ngụy Phong run lên, tuyệt đối không ngờ, ba người này vậy mà thật sự có chuẩn bị mà tới.



“Các người muốn thăm dò bí mật đó, cho dù thật sự thăm dò được, sao có thể truyền ra ngoài được! Nơi này là tử ngục, các người sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.”



Tam Nương trái tim như chết mòn mà lắc đầu.



“Tôi không biết, sao truyền ra ngoài được, tôi cũng không biết.”



Sở Vĩnh Du quay đầu nói với Ngụy Phong.



“Anh không hiểu tổ chức Yêu Tà này, bản lĩnh rất lớn, có thể dựa theo ba người này, thời gian kế hoạch dài như thế, hơn nữa tội trạng phạm phải còn bảo đảm chắc chắn có thể được phân tới tử ngục, đã có thể tưởng tượng được một ít rồi.”



Nói xong, Sở Vĩnh Du nhìn sang Tam Nương, sau khi nâng mặt lên thì nói.



“Thả lỏng tâm thần.”



Lời này vừa dứt thì Tam Nương biết, Sở Vĩnh Du quả thật lời nói luôn đi kèm hành động, định giữ lại một mạng của cô ta sống tiếp ở tử ngục.



Bởi vì đạt tới Tiên Thiên võ giả, bạn muốn phế võ công, bắt buộc phải khiến đối phương hoàn toàn thả lỏng tâm thần, không thể sinh ra một tí ti kháng cự, nếu không, không thể thành công.



Có thể tu luyện tới Tiên Thiên võ giả, ai không phải là đã trải qua rất rất nhiều, sao có thể lỡ, nhưng so với mạng sống, lại là một tình huống khác rồi.



“Cảm ơn.”



Nói rồi, Tam Nương thả lỏng tâm thần, nếu như không phản kháng được rồi, chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.



Sau một chưởng, Tam Nương đã bị phế võ công, hoàn toàn trở thành một người bình thường.



Người bình thường, tự nhiên không thể tới khu vực thần bí đó, huống chi cộng thêm sự giám sát nghiêm ngặt của thủ vệ, Tam Nương cũng tuyệt đối không gây nên được sóng gió gì nữa.



Thủ đoạn tàn độc của Sở Vĩnh Du đã chấn nhiếp tất cả mọi người, cũng khiến tất cả mọi người nhớ càng kỹ sự tồn tại của Chiến Thần Địa Ngục.



Nhĩ Hải đã thở dài, cười khổ không thôi, bản thân, chung quy chẳng qua chỉ là một tù nhân trong tử ngục mà thôi.



Tới phòng làm việc của thủ vệ, Ngụy Phong nói.



“Thưa ngài, anh có muốn tới khu vực thần bí của tử ngục xem một chút không, nơi đó bình thường chỉ cho Tiên Thiên võ giả đi vào, hơn nữa mỗi lần đều có hạn chế thời gian, bởi vì ngục trưởng không ở đây, tôi cũng không thể dẫn anh vào, nếu như anh muốn xem, chỉ có thể tự mình đi.”



Từ trong lời nói của Ngụy Phong, Sở Vĩnh Du nghe hiểu, cả tử ngục, chỉ có Tiên Thiên võ giả mới có thể đi vào, mà mỗi lần đi vào, đều là ngục trưởng đích thân đưa đi, đủ thấy tính quan trọng của nơi đó.



“Tôi đi xem xem.”



Sở Vĩnh Du sao có thể không tò mò, dù sao ngay cả tổ chức Yêu Tà cũng muốn đánh chủ ý, cho dù là trước tiên làm rõ một vài tình huống, cho ba Tiên Thiên võ giả tới đây tìm hiểu.



Một lát sau, Ngụy Phong quay lại, nói.



“Thưa ngài, ngục trưởng đã nói chuyện với cấp trên, cho phép anh vào.”



Nơi tù nhân ở trong tử ngục, đều có một tầng, hai tầng, ba tầng, mà nơi Ngụy Phong dẫn Sở Vĩnh Du tới, là tòa năm tầng.



Sau khi cửa thang máy mở ra thì xuất hiện một cửa kim loại cực lớn, hai bên cửa có hai ông lão ngồi xếp bằng.



Từ khí tức thì thấy, cho dù là Tiên Thiên võ giả, hơn nữa tuyệt đối là cường giả trong đó.



Ngụy Phong đi trước vài bước, cung kính nói.



“Mong hai người mở cửa ra, đây là thẻ ủy quyền của ngục trưởng.”



Tay giơ một tấm màn hình kim loại, một ông lão bên trong từ từ đứng dậy, đi tới cầm lấy liếc nhìn, sau đó đã nhìn sang Sở Vĩnh Du, lúc này mới nói.



“Cho vào.”



Ngay sau đó thì thấy hai ông lão, mỗi người đi tới một bên của cánh cửa, sau đó hai tay cùng lúc ấn lên.



Ầm ầm!



Dần dần, cánh cửa kim loại cỡ lớn mở ra, phát ra âm thanh rất lớn.



Đập vào mắt, là con đường sâu không thấy điểm cuối, hai bên có ánh đèn leo lắt hắt ra.



Ôm loại tâm trạng phức tạp nào đó, Sở Vĩnh Du đi vào, sau đó, cửa lớn lần nữa từ từ đóng lại.



Bước vào, trong đầu của Sở Vĩnh Du bất giác nghĩ tới lời nói nhỏ trước khi Phùng Thiên Hạ chết.



“Nếu như có cơ hội, tới nơi cất giấu bí mật lớn nhất của tử ngục xem thử, tôi tới rất nhiều lần, có loại dự cảm mãnh liệt, đồ của nơi đó, có liên quan tới tàu phi hành mà trước kia tôi phát hiện, tuy chỉ là cảm giác của tôi, nhưng ít nhất có 6 phần khả năng.”



Có liên quan tới tàu phi hành thì khiến Sở Vĩnh Du càng thêm tò mò rồi.



Đi được một km, con đường đều thẳng tắp, không có bất kỳ khúc cua nào.



Cuối cùng, tầm nhìn mở rộng, Sở Vĩnh Du sững người.



Lúc này cái xuất hiện ở trước mặt anh, là một quãng trường cực lớn, xung quanh đèn thắp đèn, mục tiêu đều là chĩa vào chính trung tâm.



Từ từ nghiêng đầu, khi nhìn thấy nơi ánh đèn tập trung, Sở Vĩnh Du không khỏi há to miệng.



Đây...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK