“Anh có biết Tạc Thiên Bang không? Buổi chiều, tôi đã gặp bang chủ của Tạc Thiên Bang, chính là Phồn Hoa, y như đúc, ngay cả mùi hương cơ thể cũng giống.”
Tôn Tiểu Bàn chẹp chẹp miệng hai cái.
“Chậc chậc chậc! Không ngờ Sở Vĩnh Du của chúng ta, trông chính nhân quân tử, nhưng khi gặp phụ nữ sẽ ngửi mùi hương cơ thể trước, he he, cách làm của anh còn hạ lưu hơn Bàn gia tôi nữa.”
Sở Vĩnh Du bất lực, nghiêm túc nói.
“Anh thấy tôi giống đang đùa với anh không?”
Thấy vậy, Tôn Tiểu Bàn nhún vai một cái.
“Có gì đâu, bây giờ nhiều sinh đôi mà, có một số sinh đôi có thần giao cách cảm với nhau, có một số càng có thể ảnh hưởng đến động tác chi thể của nhau, sinh đôi có cùng một loại mùi hương cơ thể, thì cũng chả có gì lạ.”
Nói như vậy, Sở Vĩnh Du cũng sững sờ một hồi, phải ha, có phải mình có chút chuyện bé xé to rồi không.
Đột nhiên, anh nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Tôn Tiểu Bàn hỏi.
“Sao anh lại bình tĩnh như vậy? Có vẻ như anh đã biết bang chủ của Tạc Thiên Bang và Phồn Hoa giống hệt nhau từ tên gọi đến ngoại hình rồi?”
Tôn Tiểu Bàn lập tức lắc đầu.
“Tôi không biết, chỉ biết Phồn Hoa chắc chắn có một cô em gái hoặc chị gái song sinh như vậy thôi, nhưng chuyện cô ta là bang chủ Tạc Thiên Bang thì là do anh nói với tôi đó, tôi cũng đâu phải thần tiên mà thật sự toàn trí toàn năng đâu.”
Một nụ cười ranh mãnh thoáng qua khóe miệng Tôn Tiểu Bàn, rõ ràng đã bị Sở Vĩnh Du bắt gặp.
“Bàn Tử! Mau nói, anh rốt cuộc đã biết được gì?”
Cà phê vừa khéo được mang lên vào lúc này, Tôn Tiểu Bàn thong thả nhấp một ngụm.
“Được rồi được rồi, để tôi nói cho anh nghe vậy, Tạc Thiên Bang không phải là người xấu, anh cũng đừng nghĩ bậy bạ nữa.”
Sở Vĩnh Du ngẩn người, hình như mình đâu có hỏi câu này đâu nhỉ, nhưng thấy Tôn Tiểu Bàn mặt dày như thế, anh biết mình có tiếp tục hỏi nữa thì chắc hẳn tình hình cũng giống hệt như hồi trước vậy, anh uống một hơi hết ly cà phê.
“Bàn Tử, đợi đến ngày nào đó tôi biết rõ ràng hết mọi việc thì khi ấy, tôi sẽ hầu hạ anh tử tế.”
Khụ khụ!
Tôn Tiểu Bàn vừa mới nhấp một ngụm nhỏ cà phê đã bị sặc, anh ta nhìn bóng dáng Sở Vĩnh Du bỏ đi với gương mặt oán hận, bắt đầu than oán.
“Thầy ơi là thầy, cái lão bất tử này, nhìn đi, con đã nói chắc chắn lấp la lấp lửng như này sẽ đắc tội người ta mà, hừ hừ! Nếu trong tương lai không xa con bị Sở Vĩnh Du đánh thật thì sao, xem coi con có bịp thầy không nhé.”
Sở Vĩnh Du bước ra quán cà phê, anh chán nản nhận ra rằng, không ngờ Long thành chẳng có chiếc taxi nào.
Lúc đang suy nghĩ, đột nhiên có chiếc xe đến, một con chữ to lớn xuất hiện.
Anh vội vàng vẫy vẫy tay, chiếc xe ấy ngừng lại thật, chẳng ngờ người ngồi trên xe lại là Văn Tại Thiên, anh trai của Văn Khả Hân.
“Ngài Sở?”
Lúc nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Văn Tại Thiên hơi ngạc nhiên.
“Chào anh Văn, anh có thể tiện đường đưa tôi về được không?”