Lúc này, tốc độ không có bất cứ tác dụng gì, Sở Vĩnh Du lại phất tay một lần nữa, lại có hơn một trăm người ngã xuống đất, giống như là vừa mới dùng ảo thuật gì đó.
Lại xảy ra một lần nữa, đám người nhìn thấy đều cảm giác tê dại cả da đầu, huống chi là người đang đứng đối diện với Sở Vĩnh Du, còn hơn tám trăm cao thủ Huyền Hoàng Môn, bọn họ đã muốn lui chân.
Chiến đấu thì được, nhưng mà không biết gì lại ngất đi, thật sự là tâm lý đã bị đả kích quá khổng lồ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Có người mở miệng nói, câu nói này giống như là một cơn gió lớn càng quét nội tâm tất cả mọi người, lại kéo ra vấn đề như lúc nãy.
Nói đến đây, hiện trường lâm vào hoàn cảnh xấu hổ vô cùng, không có ai dám động đậy.
“Tôi đã nhớ ra rồi bang chủ, trước khi đến đây anh Sở đã nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi lâu ở trên máy bay, chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó đã lĩnh ngộ ra thứ này?”
Nghe thấy Ngô Siêu nói vậy, Phồn Hoa cười cười gật đầu.
“Có lẽ là vậy, năng lực lĩnh ngộ của anh Sở kinh khủng đến mức không có cách nào tưởng tượng.”
Loại vật này nếu như được sử dụng ở hiện thực thì sẽ kinh khủng đến mức nào.
Đào Thiến Như ở bên kia nhíu chặt đôi mi thanh tú, do dự một hồi, đột nhiên lại lên tiếng.
“Tấn công đi!”
Tám trăm người còn lại cũng xem như được huấn luyện rất nghiêm khắc, lập tức biến ảo, sau đó nâng tay lên đánh Sở Vĩnh Du.
Đối mặt với nhiều đòn tấn công của Hóa Long Cảnh đỉnh phong, biểu cảm của Sở Vĩnh Du chẳng thay đổi chút nào, tâm niệm động tác, hình dạng cái đuôi Long vực xuất hiện, trong nháy mắt rút về quanh người anh, đợi đến lúc những đòn tấn công đó tiến đến, dưới tác dụng của Long vực, những đòn tấn công lập tức không còn nữa.
Thấy Sở Vĩnh Du không cử động, công kích cách không được phối hợp bởi nhiều người đã bị tiêu tán không còn, cho dù là Đào Thiến Như thì cũng cảm thấy được cái gọi là bất lực.
Đại não còn chưa kịp suy nghĩ thì Sở Vĩnh Du đã cất bước, lần đầu tiên có động tác đúng lẽ thật sự ra tay.
Sau đó, tám trăm người còn sót lại giống như là những cây cỏ nhỏ bị gió lớn thổi qua, rầm rầm rầm, toàn bộ ngã xuống đất.
Hơn một nghìn người, trôi qua chưa tới mười giây, vậy mà chẳng còn ai có thể đứng dậy nổi.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, cho dù là đám người đang vây xem cũng đã lên đến hơn nghìn người, cộng thêm Huyền Hoàng Môn có nhiều đồ đệ như thế, vậy mà lại không nghe thấy có âm thanh gì phát ra, ánh mắt rung động đều tập trung ở trên người Sở Vĩnh Du.
Lúc này, anh giống như không phải là người, mà là thần.
“Tên nhóc cuồng vọng, nếu như trong hiện thực thì cậu đã chết nghìn vạn lần.”
Giọng nói đột ngột vang lên, lại nhìn thấy có một người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớn, là một chàng trai trẻ, khí thế tản ra từ trên người làm cho người ta có một loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
“Kính chào môn chủ.”
Rốt cuộc là lúc này môn chủ của Huyền Hoàng Môn cũng đã xuất hiện, hoặc là có thể nói bị hành động của Sở Vĩnh Du ép buộc phải xuất hiện.