“Tổng giám đốc Hướng, ông đừng nghe chồng tôi nói linh tinh, thật sự không xảy ra chuyện gì!”
Lam Mị cũng hơi kích động, nói dựa theo lời cô để cầu xin.
“Tổng giám đốc Hướng, tôi… tôi không biết mình đã làm sai điều gì.”
Nhưng Hướng Hợp lại phất tay.
“Muốn tôi nói lại lần nữa à? Tổng giám đốc Đồng, cô đừng quan tâm đến chuyện nhỏ này, tôi cũng không muốn biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất kỳ khách hàng nào cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời trách cứ thế này.”
Nhìn Hướng Hợp đã bước đi, Đồng Ý Yên vội chạy theo, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Sở Vĩnh Du kéo lại.
“Bà xã, em hãy nhớ mục đích tới đây lần này của mình.”
Chỉ còn lại một mình Lam Mị đứng ngẩn người tại chỗ, cô ta đang cực kỳ hoảng loạn và hối hận.
Đúng là cô đã sai, nhưng vì sao tổng giám đốc Đồng đã không để ý rồi mà người chồng đi cùng lại có địch ý lớn đến vậy.
Cô ta đi theo Hướng Hợp năm năm, lần này cuối cùng Hướng Hợp cũng được thăng chức lên làm sếp của một công ty chi nhánh, cô ta làm thư ký cũng đã vơ vét được rất nhiều lợi ích, nhưng miệng còn chưa kịp mở thì bữa cơm đã kết thúc?
Cô ta biết mình không thể thay đổi quyết định của Hướng Hợp cho nên nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Vĩnh Du, trong mắt đầy căm hận.
“Bà xã, anh chờ em ở phòng tiếp đón khách.”
Không đi được bao xa, Sở Vĩnh Du nói một câu rồi quay người đi thẳng vào phòng bên cạnh, Đồng Ý Yên cũng không nói gì, bây giờ xem ra đúng là quan hệ đã được củng cố, mình cũng chẳng còn gì phải căng thẳng nữa.
Mười phút sau, Hướng Hợp bước vào phòng tiếp đón khách.
“Anh Sở, tôi thay mặt thư ký Lam Mị đã phạm sai lần của mình xin lỗi anh một lần nữa.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười.
“Ồ? Ông nên xin lỗi vợ tôi mới đúng chứ, dù sao cô ấy mới là phó giám đốc của bất động sản Hoa Phong, tôi chỉ là một người chồng lo liệu việc gia đình mà thôi.”
Nhìn Sở Vĩnh Du nói nhẹ nhàng, Hướng Hợp lắc đầu.
“Anh Sở nói đùa, tôi đã xin lỗi tổng giám đốc Đồng một lần nữa rồi, bây giờ cô ấy đang xem hợp đồng cho nên vẫn phải xin lỗi anh lần hai.”
Sở Vĩnh Du vắt chéo chân, tỏ ý bảo Hướng Hợp ngồi xuống.
“Cũng được, xem ra kinh nghiệm của ông rất phong phú, tầm nhìn cũng đủ hiểm ác, hơn nữa rất có lòng tin với bản thân, tin vào những gì mình đã quyết định. Làm tốt công việc của mình, tôi đảm bảo trong ba năm nữa ông có thể về trụ sở chính của Tập đoàn Chúc thị, vị trí được nâng lên một bậc.”
Dù Hướng Hợp đã trải qua rất nhiều sóng gió nhưng cũng không nén được niềm vui trong lòng, quả nhiên ông ta đã cược đúng.
“Cảm ơn anh Sở đã đánh giá cao, tôi qua đó trước đây.”
Tập đoàn Chúc thị thành lập công ty con ở Thành phố Ninh là một chuyện vô cùng đột ngột, ông ta được chọn làm tổng giám đốc đúng là vì được chủ tịch đánh giá cao.
Hơn nữa chủ tịch còn bí mật tiết lộ ở Thành phố Ninh có một nhân vật lớn mà nhà họ Chúc bọn họ cũng phải nịnh nọt, cho nên yêu cầu ông ta phải hành động cẩn thận.
Vì vậy người được gọi là nhân vật lớn ấy rất đáng để cân nhắc, biểu hiện của Đồng Ý Yên không giống, nhưng nếu Tập đoàn Chúc thị đã quyết định giúp Đồng Ý Yên cũng đủ cho thấy có người đứng sau giúp đỡ cô.
Ánh mắt không thể phản bác ấy, Hướng Hợp quyết định đánh cược vào Sở Vĩnh Du, không ngờ ông ta đã đúng.
Mối quan hệ của Tập đoàn Chúc thị rất phức tạp, mỗi đường dây trực tiếp của Chúc thị đều có người được sắp xếp vào, có rất nhiều nhân tài, cho nên dù được chủ tịch đánh giá cao nhưng Hướng Hợp vẫn muốn tiến thêm bước nữa, chiếm thế vững chắc ở trụ sở chính, đó gọi là vạn quân mã ngựa qua cầu độc mộc.
Cho nên đó là lý do vì sao ông ta lại như mở cờ trong bụng vì lời Sở Vĩnh Du nói.
Khoảng một giờ sau, Đồng Ý Yên đẩy cửa phòng tiếp đón khách bước vào, nụ cười trên mặt rất rõ ràng.
“Vĩnh Du, hợp đồng đã ký xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Ra khỏi toà nhà công ty và lên taxi, Đồng Ý Yên nói điểm đến, Sở Vĩnh Du hơi khó hiểu, đó là một công viên nhỏ cách nhà không xa.
“Bà xã, em muốn đưa Hữu Hữu đến công viên chơi à? Để anh gọi điện cho mẹ.”
Đồng Ý Yên mỉm cười.
“Không, tôi muốn ra ngoài thả lỏng một chút.”
Đến công viên nhỏ, nơi đây vốn là ngoại ô nhưng có một phần đã được thành phố phủ xanh đô thị nên gần như không có người.
Khi đến gần một hồ nước nhân tạo trong công viên, Đồng Ý Yên đứng thẳng người, nhìn dòng nước xanh biếc rồi đột nhiên hét lên:
“A!”
Âm cuối kéo dài một lúc lâu, cho đến khi có phần cuồng loạn, Đồng Ý Yên mới dừng lại.
Vẻ mặt Sở Vĩnh Du khó hiểu, không phải bà xã anh bị điên rồi chứ…
“Nhìn ánh mắt của anh kìa, tôi không sao, chỉ là ký được một đơn hàng lớn nên vui mừng thôi, mặc dù là anh đã liên hệ với ông chủ Liên Sâm để tạo mối quan hệ, nhưng…”
Nói đến đây, Đồng Ý Yên có chút ngượng ngùng như một cô gái nhỏ.
“Nhưng tổng giám đốc Hướng vẫn luôn khen ngợi tôi, nói tôi vừa trở thành phố tổng đã có thể tuỳ cơ ứng biển mà giải quyết mọi việc, điều quan trọng nhất là tôi vẫn giữ được điều mà nhiều doanh nhân hiện nay đã đánh mất, đó là sự trung thực, vì vậy tôi rất vui.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười, Hướng Hợp khen ngợi không liên quan đến quan hệ, ít nhất anh không nhìn nhầm người.
“Haha, đi thôi, ba mà mẹ biết tin này chắc chắn sẽ mừng lắm đấy, ít nhất nhà máy gạch cũng được giữ lại.”
Sau bữa trưa, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đưa Hữu Hữu ra ngoài, đến một khu vui chơi trong nhà phù hợp lứa tuổi cô bé để chơi.
Mãi đến năm giờ hơn mới về, vừa về đến cửa thì Đồng Thế Tân đã sốt ruột nói:
“Sao bây giờ hai đứa mới về? Ba gọi mấy cuộc rồi, ông nội hẹn họp vào lúc sáu giờ đúng, hai đứa sắp đến muộn rồi.”
Đồng Ý Yên chẳng quan tâm.
“Ha! Ông nội mở cuộc họp còn không phải là để kiểm tra xem hợp đồng với Tập đoàn Chúc thị đã ký kết thế nào sao? Chúng con ký thành công rồi, tới muộn một chút thì có gì phải sợ.”
Quả nhiên khi đến nhà ông nội đã là sáu rưỡi, nhìn cả gia đình đang ngồi trong phòng khách mặt ai nấy đều lạnh lùng là biết họ đã chờ lâu.
“Haha, chị Ý Yên, có phải không ký được hợp đồng không? Tôi còn tưởng hai người không dám đến!”
Đồng Ý Yên chẳng thèm để ý lời chế nhạo của Đồng Tử Hoạ, cô nhìn ông nội.
“Ông nội, chúng con bị tắc đường nên tới muộn một chút.”
“Muộn một chút?”
Đồng Hiểu Kiệt ngồi bên cạnh không vui, giọng nói quái gở:
“Chị cả, đã muộn cả tiếng rồi, khái niệm thời gian của chị là thế này à? Tôi thấy chị bị nhiễm thói lỗ mãng của tên Sở Vĩnh Du từ khi hắn về rồi đấy.”
Đồng An Thái không thèm để ý những lời nói nhảm của đám tiểu bối bèn phất tay hỏi:
“Ý Yên, hợp đồng ký kết thế nào rồi?”
Lúc này đột nhiên Đồng Ý Yên không nói nữa, mà để Sở Vĩnh Du nói;
“Ông nội, không chỉ ký kết hợp đồng thành công mà còn giành được hợp đồng có thể tạo ra lợi nhuận ròng 3000 tỷ cho công ty bất động sản Hoa Phong.”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ, lợi nhuận ròng 3000 tỷ là khái niệm gì, đơn giản là chẳng có khái niệm, nhà họ Đồng không phải nhà giàu có thực sự, 3000 tỷ là một con số quá đáng sợ.
Đúng lúc này, Đồng An Thái đột ngột đứng dậy, công ty bất động sản Hoa Phong do ông ta nắm cổ phần khống chế tuyệt đối.
“Thật sao? Tốt quá rồi, cho ta xem hợp đồng đi.”
Nhưng Sở Vĩnh Du lại xua tay:
“Muốn xem hợp đồng sao? Được, ông nội, nhưng ông phải đồng ý với tôi một điều kiện.”