“Ông đang nhìn chiếc nhẫn của tôi?”
Sở Vĩnh Du thăm dò hỏi một câu, hình như là người đàn ông trung niên này đang quan sát chiếc nhẫn màu xanh dương nhạt mà anh mang theo ở trên tay. Kể từ sau khi thả Mặc Lục ra, chiếc nhẫn này đã khôi phục lại màu xanh nhạt như trước đó.
“Cậu… cậu có thể cho tôi nhìn chiếc nhẫn của cậu ở một khoảng cách gần được không?”
Lời nói của người đàn ông trung niên làm cho bầu không khí kiếm bạt nõ trương ban đầu trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Mặc dù tất cả mọi người đều không hiểu gì hết, nhưng mà Vô Phong Tử suy nghĩ một hồi rồi vẫn nhẹ gật đầu với Sở Vĩnh Du, nếu như không đánh mà thắng, vậy thì chuyện này không còn gì tốt hơn, cho dù có thể giải quyết vấn đề rõ ràng thì cũng rất tốt.
Có sự cho phép của sư phụ, Sở Vĩnh Du vươn tay phải ra ngoài, người đàn ông trung niên kia cẩn thận di chuyển bước chân đi tới.
Lúc đi đến còn một mét, ánh mắt của ông ta hoàn toàn thay đổi, đó là một loại sợ hãi, còn có một loại kinh ngạc cực độ.
“Ẩn trong áo của cậu có phải là một con vật giống như là con chó lớn chừng bằng bàn tay?”
Lúc này, Sở Vĩnh Du thật sự đã bị chấn động, ngay cả sư phụ Vô Phong Tử cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Mặc Lục, vậy mà người đàn ông trung niên này lại có thể.
Nghĩ đến đây, nếu như đã phát hiện, vậy thì cũng không còn gì để che giấu. Lúc này, anh mới nói.
“Mặc Lục ra đây.”
Mới nói xong, Mặc Lục đã xuất hiện ở trên vai Sở Vĩnh Du.
Nhìn thấy Mặc Lục, biểu cảm của Vô Phong Tử cũng vô cùng kinh ngạc, thật sự là ông ta không phát hiện ra sự tồn tại của Mặc Lục, mà lúc nó xuất hiện tốc độ vô cùng nhanh chóng, cũng làm ông ta tặc lưỡi không thôi.
Có điều, chuyện càng kỳ quái hơn lại xảy ra.
Chỉ nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đột nhiên quỳ một chân trên đất, cung kính nói với Sở Vĩnh Du.
“Khổng Lưu, gia tộc Khổng thị bái kiến thiếu chủ.”
Thiếu chủ? Sở Vĩnh Du hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
“Ông đang gọi tôi là thiếu chủ hả?”
Người đàn ông trung niên tên Khổng Lưu gật gật đầu, trong mắt tràn đầy tôn kính.
“Không sai, thiếu chủ đã có nhẫn Vũ Lam bên cạnh, còn có Thôn Thiên thú đi theo, vậy thì chính là thiếu chủ của gia tộc Khổng thị chúng tôi.”
Đầu óc của bọn người Vô Phong Tử ở phía bên kia quả thật không thể phản ứng kịp, giữa hai người hoàn toàn không có liên quan gì với nhau, vậy mà lại có quan hệ như thế? Chuyện này quá phức tạp rồi.
Thật lâu sau, Sở Vĩnh Du nhìn thấy Khổng Lưu vẫn còn quỳ trên đất, cuối cùng, xem như anh đã chấp nhận sự thật này.