“Anh! anh đang nói tào lao cái gì vậy chứ? Một năm nay anh rể đều ở bên cạnh Hữu Hữu, làm gì có thời gian để chơi đùa chứ? Anh cho rằng ai cũng không biết xấu hổ giống như anh, đều là Tiên Thiên võ giả mà còn đi chơi truyền nhân của rồng, thật tình…”
Lúc này, Thượng Quan Yến Nhi nói Thượng Quan Vô Địch một câu, người kia đỏ mặt nhưng mà vẫn kiên trì.
“Yến Nhi, em nói như vậy đâu có được, không biết là ai đã tạo ra thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân, cho dù anh đã là Tiên Thiên võ giả, trong số chín cấp kỹ năng chiến đấu, anh chỉ mới có qua được hai cấp mà thôi, còn chưa thông thạo cho lắm. Cho nên mới nói, anh là Tiên
Thiên võ giả thì như thế nào, trong truyền nhân của rồng vẫn có thứ anh không có cách nào đánh bại mà.”
Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du cười cười, lúc trước khi anh sáng tạo ra thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân, anh cũng đã nghĩ đến võ giả trong hiện thực tham gia thì sẽ cảm thấy không có độ khó, cho nên đến cuối cùng anh lại tạo ra kỹ thuật chiến đấu chín cấp, đừng có nói là
Tiên Thiên võ giả, cho dù là cảnh giới Võ Vương có muốn hoàn toàn chinh phục được nó thì cũng phải có thiên phú và luyện tập khổ cực, nếu không thì không có cách nào hoàn thành.
“Có thời gian rảnh rỗi thì tôi sẽ lên trò chơi xem một chút.”
Đây là câu trả lời của Sở Vĩnh Du, dù sao thì anh cũng có tham gia vào, vào xem hiệu quả của nó cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, dựa vào tốc độ trước đó của Thượng Quan Vô Địch và Đồng Hiểu Tiêm, bây giờ chắc chắn độ phổ biến của truyền nhân của rồng rất không tệ.
Mấy phút sau, Hữu Hữu tỉnh lại, nhìn ánh mắt của mọi người trong nhà, thậm chí mẹ cùng với dì út của mình còn đang khóc, cô bé không khỏi nghi ngờ.
“Mẹ ơi, con cảm thấy con đã ngủ lâu lắm rồi, tại sao mọi người lại khóc vậy ạ? Là ai đã bắt nạt mọi người hả, để ba đi đánh người xấu đi, hừ hừ.”
Thấy như vậy, Đồng Ý Yên và Đồng Hiểu Tiêm vội vàng lau nước mắt, cố nén xúc động ôm chặt Hữu Hữu.
Cho dù là Sở Vĩnh Du, hốc mắt cũng ẩm ướt, mặc dù một năm nay mình luôn ở bên cạnh con gái, nhưng mà con gái đều luôn trong cơn ngủ say, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái tỉnh táo mở miệng nói chuyện, giọng nói ấy tuyệt đối chính là âm thanh dễ nghe nhất trên đời này.
Mấy người Thượng Quan Vô Địch cảm thán Sở Vĩnh Du biến mất một năm trời, không đơn thuần là Ngu Thư Di kết hôn, Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng, còn có Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi, bọn họ đều đã kết hôn hết rồi. Mặc dù bỏ qua rất nhiều chuyện mừng,
nhưng mà Hữu Hữu có thể bình an trở về, đó mới là điều quan trọng nhất.
Bởi vì nhiều người, cho nên Sở Vĩnh Du gọi điện thoại cho ba vợ, trực tiếp đến Thiên Hi Các của Ngu Thư Di ăn cơm, nếu như nấu cơm ở nhà thì lâu lắm.
Một nhóm người đi đến Thiên Hi Các, đã gọi điện thoại cho Ngu Thư Di và Quan Phấn, bọn họ đang chờ mọi người ở cửa.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, Ngu Thư Di trực tiếp ôm anh một cái, biểu cảm có chút kích động.
“Vĩnh Du, tôi nhớ cậu muốn chết đi được.”
Đều biết tính cách của Ngu Thư Di, cho nên Quan Phấn và Đồng Ý Yên không để ý, sau đó lại ôm lấy Hữu Hữu, cho dù Ngu Thư Di có tính cách rất cứng rắn mà cũng rơi nước mắt, với mối quan hệ của cô ta và Sở Vĩnh Du, đương nhiên đã sớm xem Hữu Hữu như con gái ruột của mình.
Đi vào phòng ở trên lầu ngồi, Ngu Thư Di còn cảm thán.
“Haiz, Vĩnh Du, cậu đã trở về rồi, đáng tiếc là Lam Mị đột nhiên lại biến mất, đã một năm không có động tĩnh, nếu không thì ngày hôm nay mọi người chúng ta xem như đông đủ.”