Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Khả Hân ngồi ở hàng ghế sau của xe Jeep, mặc áo liền quần bó sát màu trắng, trong khí chất lươi biếng lại lộ ra chút nghịch ngợm không thích hợp với tuổi tác của cô.



“Ở Thiên Hải không gặp được anh, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở khu Tam Giác đen tối hỗn loạn này.”



Thấy Sở Vĩnh Du đến gần, Văn Khả Hân khẽ cười nói.



Lúc trước cô đến Thiên Hải, vốn là định gặp Sở Vĩnh Du, nhưng vì có chuyện đột xuất nên phải đến khu Tam Giác, không ngờ gần như là nối tiếp nhau, Sở Vĩnh Du cũng đến nơi này.



“Còn có chuyện mà cô Văn không biết đến sao?”



Nghe Sở Vĩnh Du nói thế, Văn Khả Hân gật đầu cười.



“Đương nhiên là có rồi, tôi không phải thần tiên, nhưng đa số tin tức về những người tôi có hứng thú đều cần phải truyền đến tai tôi mọi lúc, chẳng hạn như có phải anh đang đợi Vương Lão Ngũ đến đón anh không? Là ông ta đó.”



Một người đàn ông trung niên ngượng ngùng cười với Sở Vĩnh Du, coi như chào hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi.



Người phụ nữ có khí chất siêu nhiên làm ông không dám nhìn thẳng này đột nhiên xuất hiện, ông già đi theo bên cạnh lại càng kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng nổi, áp giải ông đến đây, bây giờ nếu Sở Vĩnh Du, người mà gia tộc Thượng Quan sai ông đến đón, có quen biết với người phụ nữ này, cũng làm ông thở phào nhẹ nhõm.



“Ông xuống xe đi.”



Chú Cửu ngồi trên ghế phụ lái cười tươi, người đàn ông dám ăn nói như thế với cô chủ, không phải nói là dám không hề đối xử ưu ái nào với cô chủ, đúng là chưa bao giờ xuất hiện.



“Đừng mà, hai người chúng ta đều muốn đến cùng một nơi, cũng tiện đường, dù sao cũng đều là địa bàn của Khôn Sát, đúng không?”



Sở Vĩnh Du nhíu mày, nhìn chằm chằm Văn Khả Hân, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ gặp được người nào thần bí giống như người phụ nữ này.






Cũng không hề do dự thêm, lập tức ngồi xuống bên cạnh Văn Khả Hân.



Anh sốt ruột muốn đi cứu Mã Trạch, giết Sài Tân Quân và Khôn Sát, cảnh cáo răn đe những khu vực khác trong khu Tam Giác, để bọn họ biết nước R không phải là nơi mà những thứ đồ dơ bẩn do bọn họ sản xuất có thể đi vào, làm gì có thời gian lãng phí vào những chuyện khác.



“Vương Lão Ngũ vốn định lái trực thăng, nhưng tôi thấy cái thứ kia ồn quá, không tiện cho việc trò chuyện của chúng ta, anh nói có đúng không?”



Tuy tiếng gió rất lớn, nhưng lời Văn Khả Hân nói lại truyền vào tai Sở Vĩnh Du một cách rõ ràng, đủ để chứng tỏ người phụ nữ cũng không hề đơn giản.



Văn Khả Hân không nhận được câu trả lời hình như cũng đã quen rồi, tiếp tục tự nói một mình.



“Đúng rồi, anh ba của tôi cũng đến, Sở Vĩnh Du, hy vọng mục đích của anh không trái ngược với mục đích của anh ba tôi, nếu không, cho dù có tôi bảo vệ, có lẽ anh cũng phải chịu chút đau khổ đó.”



Sau đó không nói thêm câu nào nữa, xe chạy được khoảng hơn ba tiếng, Vương Lão Ngũ mới dừng xe ở cạnh một hồ nước, nói là hồ nước nhưng lại giống đầm lầy hơn.



“Khôn Sát là thủ lĩnh lớn nhất ở bên này, hơn nữa coi như kế thừa tài sản của ba, cho nên khi còn trẻ đã đào quanh ba mặt địa bàn của anh ta, biến thành đầm lầy, trong đó không chỉ có đủ các loại động vật có độc, còn chôn bom ngầm, anh Sở, có lẽ đoạn đường còn lại anh cần phải tự đi rồi.



Sở Vĩnh Du còn chưa nói gì, Văn Khả Hân đã vỗ tay phải.



“Tự làm theo ý mình, đi đường chính, dừng xe xa một chút, chuyện còn lại không cần ông lo, cái chỗ dơ bẩn này, thật là…”



Hả? Vương Lão Ngũ hoảng sợ, tuy ông cũng khá có tiếng nói trong khu Tam Giác, nhưng cũng không đến mức có thể chống đối với thủ lĩnh.



“Cô à, không thể được, ở đường lớn, đàn em của Khôn Sát đều có rất nhiều binh lính canh gác, súng máy, đạn hỏa tiễn, cái gì cũng có, đừng nói là ba người bọn cô, cho dù là bộ đội mấy trăm người lái xe tăng cũng không thể nào vượt qua được.



Chú Cửu ngồi ở ghế phụ khó chịu.



“Bảo ông lái xe đến đó thì cứ lái đi, nói nhảm nhiều thế làm gì.”



“Vâng vâng.”



Văn Khả Hân lười không muốn nói thêm, bọn họ định lẻn vào đó, ai mà muốn đối đầu trực diện chứ, đùa à?



Hơn nữa, nếu thật sự muốn đánh, dựa vào thực lực của chú Cửu, giết sạch mấy người đó chắc chắn cũng là việc vô cùng nhẹ nhàng.



Đợi đến khi xe vòng đến đường lớn, không chạy được bao xa đã dừng lại.



“Tiếp tục đi về phía trước nữa thì sẽ tiến vào phạm vi của tay súng bắn tỉa của Khôn Sát.”



Vương Lão Ngũ nói xong, Sở Vĩnh Du nãy giờ chưa nói gì đã mở thùng gỗ được cột ở phía sau xe ra, bên trong đặt vài khẩu súng AK47, súng ngắm và mấy trái lựu đạn.



Đi lại trong khu Tam Giác, mấy thứ này đều là hàng thiết yếu.



Thật ra, chiếc xe này do vệ sĩ của Vương Lão Ngũ lái đến, cho nên mới có nhiều vũ khí như thế, nhưng những tên vệ sĩ kia đều bị chú Cửu dạy dỗ, bây giờ anh còn đang sầu, trên đường về, có lẽ anh sẽ không gặp nguy hiểm gì.



“Sở Vĩnh Du, anh định xông vào sao?”






Văn Khả Hân kinh ngạc, Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói.



“Không! Muốn giết sạch bọn họ.”



Mấy người này mỗi năm đều buôn bán mấy thứ kia ra khắp toàn thế giới, hại chết bao nhiều người, chết một ngàn lần cũng không hết tội.



Nhìn Sở Vĩnh Du tay trái cầm súng ngắm, tay phải cầm AK47, trên eo treo đầy băng đạn từ từ đi về phía trước, Văn Khả Hân cũng đi xuống.



“Tên Sở Vĩnh Du này, dựa vào vũ lực của anh, muốn giết những người này mà còn cần dùng súng sao?”



Chú Cửu cười nói.



“Tôi không biết dùng súng, nếu không nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm thế, đỡ tốn sức hơn.”



Trong lúc nói chuyện, Sở Vĩnh Du đã bóp cò súng ngắm, đồng thời lao nhanh về phía trước.



Đùng đùng đùng!



Tiếng súng máy hạng nặng bắn phá vang lên, bụi mù trên đường nổi lên, rõ ràng, lính gác cổng bên phía Khôn Sát đã phát hiện ra kẻ xâm lược Sở Vĩnh Du, hỏa tiễn kéo theo đuôi lửa đạn ầm ầm xẹt qua bầu trời, hết cái này đến cái khác.



“Không xong! Sở Vĩnh Du định giết sạch người của Khôn Sát ở nơi này, vậy chẳng phải trái ngược với ý của anh ba sao.”



Đột nhiên nghe được giọng nói của Văn Khả Hân, chú Cửu cũng nhíu mày.



“Hình như là thế, tính tình của anh ba cô không được tốt cho lắm, tạm thời cứ đi theo trước đi.”



Trước cửa địa bàn của Khôn Sát, Sài Tân Quân hấp tấp chạy đến, tiếng vang lớn như thế, thằng ngốc cũng nghe được.



“Có bao nhiêu người đến? Biết là người của ai không?”



Tên đội trưởng lính gác lập tức báo cáo.



“Không… là một người!”



Cái gì? Một người?



Sài Tân Quân điên rồi, tình hình này, 80% là nước R lại cử võ giả có thực lực cao cường đến, nếu không súng bắn đan xen nhau thế này, còn có ai có thể xông lên được? Nhưng không phải mỗi lần võ giả nước R đến đều âm thầm lẻn vào giết thủ lĩnh Khôn Sát sao? Sao lần này lại đối đầu trực diện thế này.



“Kéo dài thời gian cho tôi.”



Sài Tân Quân để lại một câu rồi vội vàng chạy, anh phải nhanh chóng đi mời Ngài Số 3, nếu không hình như súng đạn cũng không thể nào cản được một tiên thiên võ giả.



Cùng lúc đó, ba chiếc xe tăng cũng đã chạy đến trước cửa, những trong màn ảnh không thể nào nhìn thấy bóng người của Sở Vĩnh Du.



Lúc đang bực bội định gọi hỏi, có tiếng gì đó vang lên ở đầu ống pháo, ngay sau đó, ba trái lưu đạn từ ống pháo lăn vào trong xe tăng.



Ba tiếng nổ đùng đùng đùng vang lên, xe tăng chết máy ngay tại chỗ.



Mà Sở Vĩnh Du lại đang đứng trên đỉnh một chiếc xe tăng, hai tay vẫn cầm súng, điểm khác biệt duy nhất là băng đạn anh đeo bên hông đã bắn xong hết rồi.



Sát khí như có như không tỏa ra, Sở Vĩnh Du dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn đám tiếp viện ở đằng trước đang liên tục chạy về phía này.



Cùng lúc đó, năm chiếc trực thăng đang bay trên trời cũng bắn súng máy hạng nặng mà đạn đạo mini ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK