Các cô gái trong phòng bao, ai nấy đều liều mạng bịt miệng của mình lại, không dám phát ra một tí ti âm thanh nào, sợ mình sẽ trở thành người tiếp theo nằm trong vũng máu.
Bọn họ làm nghề nhiều năm, loại biến thái như nào mà chưa từng gặp, thích bóp đùi, đánh người, tinh thần không bình thường, sau khi vui vẻ phát tiết thì giết người, đây thật sự là lần đầu tiên gặp phải, thật sự quá khủng khiếp rồi.
“Cậu Lạc, đây…”
Ngô Tiêu Tiêu thật sự có chút không nhịn được nữa, sự việc làm đến mức độ này, ai biết sau đó Lạc Gia Minh sẽ có hành vi phát điên như nào nữa.
Nhìn Ngô Tiêu Tiêu, Lạc Gia Minh vừa dùng chiếc áo của cô gái đã trở thành thi thể ở bên cạnh lau, vừa cười nói.
“Sao vậy? Chưa từng nhìn thấy? Ha ha, mẹ kiếp ông đây là lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác không cần kiêng kỵ, không có ai có thể chèn ép này, thật sự quá đã.”
Nói xong, búng một cái, mấy vệ sĩ ở đằng trước, trong đó có một người đi tới, lấy ra chi phiếu để ở trên bàn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lạc Gia Minh vung tay, sau khi viết xong thì xé hai tấm chi phiếu.
“Mỗi người ba tỷ, Ngô Tiêu Tiêu, giao cho ông chủ của nơi này, như thế nào? Tôi không có kêu cậu bỏ tiền, có phải rất đủ ý không?”
Ngô Tiêu Tiêu của lúc này, đã không biết nên tiếp lời như nào, lúc này, anh rất nhớ mong Sở Vĩnh Du, kiểu khiêm tốn đó, kiểu hành xử theo lý đó, sao có thể là người Lạc Gia Minh có thể so sánh.”
“Cậu chủ, cần lôi bọn họ xuống không?”
Có vệ sĩ mở cửa, Lạc Gia Minh xua tay, nụ cười ít nhiều có hơi rợn người.
“Vẫn chưa từng chơi cùng với thi thể, cứ để như vậy đi, cảm giác thật sự khá tốt, nào nào nào, vui lên.”
Các cô gái còn sống đều không biết nên đi làm gì, bên cạnh hai cỗ thi thể còn đang chảy máu, bọn họ vui lên? Điều này sao có thể chứ!
Kiếp trước rốt cuộc gây ra tội ác gì, vậy mà hôm nay vào phòng bao của cậu chủ này, thật là hối hận đến xanh mật mà.
Vào lúc này, cửa phòng bao được mở ra, một bóng người đi vào.
Nhìn thấy người đến, Ngô Tiêu Tiêu lập tức đứng, mở miệng hỏi.
“Anh Sở.”
Hành động này gần như đã biến thành một loại phản ứng theo bản năng, hoàn toàn không cần thông qua suy nghĩ của đại não.
Mấy vệ sĩ muốn tới ngăn cản, lại bị Lạc Gia Minh phất tay cản lại, mỉm cười nhìn sang Sở Vĩnh Du nói.
“Anh có thể tìm được nơi này, ngược lại không vượt ngoài dự liệu của tôi, nhà họ Ngô đã bị dọa tè ra quần rồi, cho nên chắc chắn không phải là bọn họ báo tin, có điều bây giờ cũng chả sao rồi.”
Lúc này Sở Vĩnh Du bước vào, nhìn hai cỗ thi thể nằm trên sô pha, sắc mặt cũng hơi thay đổi.
“Bọn họ, là anh giết?”
Lạc Gia Minh rất thản nhiên mà gật đầu.
“Phải, rất ngạc nhiên sao? Sao hả? Anh là trách tôi không để anh xem trực tiếp sao? Được, anh đây thỏa mãn anh, giết thêm một người.”
Lời vừa dứt, Lạc Gia Minh lần nữa lấy dao găm ra, các cô gái đều bị dọa mà quỳ xuống đất, lũ lượt cầu xin, bởi vì người này, là thật sự dám giết.
“Lá gan của anh lớn nhất trong số người tôi từng gặp.”
Sở Vĩnh Du mở miệng, sát ý trong mắt đã nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng, sự ngông cuồng của Lạc Gia Minh, coi thường kỷ cương luật pháp, thật sự đã vượt ngoài dự liệu của anh.
Lời này ngược lại khiến Lạc Gia Minh dừng động tác, lần nữa quay sang nhìn Sở Vĩnh Du, trong nụ cười chứa đựng sự chế giễu.
“Nếu tôi đoán không sai, anh chắc là đến xin lỗi tôi nhỉ, Sở Vĩnh Du tốt bụng, chắc chắn không muốn nhìn thấy những cô gái này chết thảm, như thế này đi, anh quỳ xuống dập đầu với tôi, dập không ngừng, tôi nói không chừng tâm trạng tốt lên thì sẽ để bọn họ sống.”
Nói đến đây, Lạc Gia Minh một cước đạp lên bàn trà, thái độ cực kỳ vênh váo.
“Anh tìm Thượng Quan Vô Địch đến nhà tôi nhỉ, vậy anh cũng nên biết, nhà họ Lạc chúng tôi hiện nay, căn bản khinh thường gia tộc Thượng Quan, đừng nói một Thượng Quan Vô Địch cỏn con, dù là lão già sống dai của gia tộc Thượng Quan đó tới, cũng không giành được một tí tẹo chỗ tốt nào, cho nên, Sở Vĩnh Du, thức thời một chút, ngoan ngoãn đưa vợ anh lên giường của tôi, sau đó ly hôn với cô ấy, thông báo với bên ngoài, anh nói xem?”
Ngô Tiêu Tiêu ngồi ở bên đó, căn bản không biết nên làm cái gì, càng không chắc chắn, Sở Vĩnh Du muốn đối phó Lạc Gia Minh thế nào, người này thật sự quá ngông cuồng rồi, vậy mà ngay cả gia tộc Thượng Quan của Thiên Hải cũng khinh thường.
“Gọi điện cho ba của anh, tôi muốn xác thực một chuyện rồi.”
Sở Vĩnh Du kìm nén lửa giận, anh phải làm rõ một chuyện, một chuyện rất quan trọng, một chuyện có thể quyết định rất nhiều người sống hay chết.
Yêu cầu này, Lạc Gia Minh ngược lại không có từ chối, hơn nữa còn gọi video call, không lâu sau, đã được kết nối.
“Ba, Sở Vĩnh Du xem ra là nghĩ thông suốt rồi, có điều anh ta muốn nói chuyện với ba trước.”
Nói xong, Lạc Gia Minh chuyển camera, Sở Vĩnh Du nhìn thấy trên màn hình là một người trung niên tướng mạo rất bình thường.
Không nhìn thấy Sở Vĩnh Du có động tác gì, điện thoại bèn rơi vào trong tay của anh, khiến cả người Lạc Gia Minh đều sững ra.
“Lạc Lôi, hai cô gái vô tội này là chính tay con trái của ông giết, ông là người giám hộ, cảm thấy nên như thế nào?”
Vừa nói, Sở Vĩnh Du chuyển camera của điện thoại, hai cô gái nằm trong vũng mắt in vào trong mắt của Lạc Lôi ở đầu bên kia.
Cái đợi được, lại là vẻ không hề chấn động, ngược lại là một tiếng cười khẽ.
“Đừng nói là tình hình của nhà họ Lạc chúng tôi hiện nay, cho dù là trước đây, con trai tôi giết mấy người, đó cũng là chuyện bình thường, mạng người cũng chia sang hèn, mạng của những người cấp thấp này, chết bao nhiêu cũng không thể so được với chúng tôi. Sở Vĩnh Du, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, biết rõ không thể, còn cứ muốn làm, đó là ngu xuẩn, cậu bây giờ đã thông qua gia tộc Thượng Quan biết tình hình của nhà họ Lạc chúng tôi, tin chắc cậu sẽ đưa ra lựa chọn thông minh, một lựa chọn không liên lụy đến người nhà.”
Chuyển camera lại, Sở Vĩnh Du nhìn thẳng Lạc Lôi, nói rõ từng câu từng chữ.
“Tôi biết rồi, nhà họ Bạch lần trước, tôi chỉ giết người liên quan, lần này, là tôi lần đầu tiên sau nhiều năm tôi động tâm tư diệt môn đối với một gia tộc, Lạc Lôi, rửa sạch cổ chờ đợi đi, tôi sẽ ở trước mặt ông thi hành tử hình đối với con trai của ông, sau đó để tất cả các người đi xuống dưới đoàn tụ.”
Làm ba lại dung túng con trai giết người, vậy thì Lạc Lôi có thể là thứ tốt lành gì? Sở Vĩnh Du lần này, là thật sự có một cỗ tà hỏa đang cháy.
“Sở Vĩnh Du! Nhà họ Lạc tôi nắm giữa Cửu Long lệnh, tôi không tin cậu thật sự dám động vào một sợi lông của con trai tôi.”
Không có bất kỳ lời đáp lại, Sở Vĩnh Du cúp máy, tay phải hơi dùng sức, chiếc điện thoại trực tiếp vỡ nát tại chỗ.
Ngay sau đó, một cỗ khí tức chấn động, mấy vệ sĩ của Lạc Gia Minh đều bay ngược ra rồi đập vào tường, đều không nhúc nhích không biết sống chết.
Ngô Tiêu Tiêu và các cô gái thì càng trực tiếp bị chấn động đến ngất xỉu tại chỗ.
Mà Lạc Gia Minh, vậy mà vẫn không có chút sợ hãi, bởi vì Cửu Long lệnh, đối với bất kỳ một gia tộc nào mà nói, đều quá quá mạnh mẽ, đang muốn lên tiếng lần nữa.
Đột nhiên chân phải của Sở Vĩnh Du nhấc cao, đè một cái, đầu của Lạc Gia Minh bị giẫm trên bàn trà, tác dụng của lực lớn, bàn trà phát ra tiếng vỡ.
Sau đó, trong phòng bao phiêu tán giọng nói lạnh lùng của Sở Vĩnh Du.
“Nhà họ Lạc ở Thiên Hải, các người đã chạm vào giới hạn, Sở Vĩnh Du tôi, muốn lần đầu tiên sử dụng quyền lợi của Chiến Thần nước R với các người.”