Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một văn phòng xa hoa của phòng khám BVC, cho dù vừa trải qua một ca phẫu thuật kéo dài 6 tiếng, màn đêm đều đã buông xuống, bác sĩ Dean vẫn đang bận bịu trước màn hình máy tính.



Đây là thói quen của ông ta, mỗi lần phẫu thuật xong, cho dù phẫu thuật có quen thuộc đi nữa, đều phải viết một bản ghi chép, viết ra một số thứ trong phẫu thuật lần này.



“Mời vào.”



Tiếng gõ cửa vang lên, sau khi Dean cho phép, Kha Đạt đi vào.



“Bác sĩ Dean, về chuyện kiểm tra cho tôi, ông sắp xếp rồi chứ?”



Nhìn thấy là Kha Đạt, sắc mặt của Dean lập tức trở lạnh.



“Kha Đạt, cậu có thể rời đi rồi, cậu khiến tôi mất đi một trợ thủ rất ưu tú, đồng thời còn phá hoại danh dự của phòng khám BVC chúng tôi, tôi sẽ không chữa cho cậu, cả phòng khám BVC cũng sẽ không có một bác sĩ nào nhận chuyện của cậu.”



Cái gì? Kha Đạt sững người, cười lúng túng nói.



“Bác sĩ Dean, ông nói đùa nhỉ?”



“Cậu thấy tôi giống như đang nói đùa sao? Mời lập tức rời khỏi đây, tôi không có truy cứu lỗi cậu phạm phải đã là nể mặt của ba cậu rồi.”



Nhìn thấy sự quyết tuyệt của bác sĩ Dean, sắc mặt của Kha Đạt cũng trở nên rất khó coi, chuyện này hoàn toàn chính là trộm gà không được mất ngay nắm thóc, thế nào cũng không ngờ, Dean xem trọng Sở Vĩnh Du như vậy.



“Bác sĩ Dean, tôi muốn biết là do Sở Vĩnh Du phải không? Là anh ta bảo ông làm như vậy phải không?”



Kha Đạt cực kỳ không cam tâm, mở cửa phòng ra nhưng vẫn hỏi ra một câu như vậy.






Nhìn Kha Đạt, Dean đan hai tay lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng.



“Chuyện này không phải là do Sở, nếu như là bất kỳ một bệnh nhân nào mà tôi tiếp nhận, cậu làm như vậy, đều là một loại không tôn trọng đối với tôi, không tôn trọng đối với bệnh nhân của tôi, hiểu chưa? Rời khỏi!”



Kha Đạt bất lực, người phương Tây có những điều không thể hiểu được, xem ra cánh tay này của anh ta, vẫn phải đi tìm cách khác rồi.



Gia tộc tuy tìm Bạch Ông, nhưng đối phương một tháng sau mới có thời gian, Kha Đạt cũng sốt ruột, cho nên đi cầu tây y trước xem xem có thể xảy ra kỳ tích gì không.



“Sở Vĩnh Du, lần này coi như anh may mắn, anh không phải muốn đi tham gia đại thọ của ông cụ Thượng Quan sao? Đại thọ tổ chức ở Thiên Hải, đến địa bàn của tôi, cho dù có gia tộc Thượng Quan che chở anh, tôi cũng có một vạn cách khiến anh trả giá, hơn nữa gia tộc Thượng Quan còn tra không ra được, đợi đấy.”



Phòng bệnh của phòng khám BVC rất lớn, lớn hơn nhiều so với phòng bệnh VIP của một số bệnh viện ở Tỉnh Thành, coi như có đủ mọi thứ, cho nên mấy người bọn họ ở cũng không có bất kỳ vấn đề gì.



“Vợ, anh ngày mai phải cùng sư đệ anh tham gia một bữa tiệc.”



Trong một phòng ngủ, Hữu Hữu đã ngủ ở trên giường, Sở Vĩnh Du ôm Đồng Ý Yên, hai người nói chuyện, mà Tư Phu còn đang chăm sóc Đồng Thế Tân.



“Ừm, anh đi đi, ở đây có em và mẹ chăm sóc, không cần lo lắng.”



“Đúng rồi, bên phía công ty không có vấn đề gì chứ?”



Đồng Ý Yên gật đầu.



“Không có vấn đề gì, có Lam Mị ở đó, em rất yên tâm, huống chi công bây giờ đã đi vào quỹ đạo, bên Tỉnh Thành rất nhiều dự án đang xúc tiến rồi, cơ bản sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn cả.”



Hôn lên trán của Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du ôm càng chặt hơn, người nhà, mặc kệ khi nào cũng là quan trọng nhất.



Nếu như không có gia tốc Quang Thứ âm thầm bảo vệ, nói cái gì anh cũng sẽ không rời đi.



Ngày hôm sau, khí sắc của Đồng Thế Tân đã tốt hơn nhiều, cứ nói Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên dẫn Hữu Hữu đi chơi, không cần lo cho ông ta.



Cuối cùng dưới tình trạng Tư Phu cũng khuyên nhủ, Đồng Ý Yên hết cách, mới dẫn Hữu Hữu ra ngoài.



Bên ngoài phòng khám BVC, Lưu Ổn thủ hạ của Fenster trước đó từng tiếp đón Sở Vĩnh Du đã chờ sẵn rồi, lái một chiếc Maybach.



“Anh Sở, đi đâu trước ạ?”



Lời này của Lưu Ổn là làm khó Sở Vĩnh Du rồi, dù sao mục đích chính là dẫn Hữu Hữu đi chơi, nhưng cảnh điểm nổi tiếng của N Thành, đều không thích hợp cho đứa trẻ như cô bé.



“Tới viện bảo tàng lịch sử trước đi.”



Lúc này, Đồng Ý Yên ngược lại mở miệng, sau đó nhìn sang Sở Vĩnh Du nói.



“Anh không cần băn khoăn, Hữu Hữu tuy còn nhỏ, nhưng có thể cho nó mở mang tầm nhìn, sau khi ra khỏi viện bảo tàng, chúng ta đến phố Wall và tượng nữ thần một chuyến, hôm nay như vậy thôi, buổi tối anh không phải còn phải đi tham gia bữa tiếc hay sao?”



Sở Vĩnh Du gật đầu, cũng xem như đáp ứng rồi, quả thật, xem như cho Hữu Hữu mở màng tầm nhìn.



Cô bé ở viện bảo tàng lịch sự chơi cũng vui, ngó nghiêng qua lại, ngược lại cũng không phải là quá nhàm chán.



Nhưng sau khi đến phố Wall, Hữu Hữu rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn rồi, không ngừng làm nũng với Sở Vĩnh Du, muốn đi chơi, có điều dưới ánh mắt nghiêm nghị của Đồng Ý Yên, hai ba con đều rén rồi.






“Bỏ đi, nhìn bộ dạng này của nó, tượng nữ thần chắc cũng không thể thưởng thức được, Lưu tổng, làm phiền chở chúng tôi đến phố Tàu, ăn chút đồ ăn rồi về.”



Phố Wall không lớn, sau khi ăn xong, Đồng Ý Yên dường như đều bị Hữu Hữu làm cho tụt hứng rồi, dứt khoát thay đổi lịch trình tức thời.



Một tiếng Lưu tổng này, đã dọa chết Lưu Ổn rồi.



“Cô Đồng, cô gọi tôi là Tiểu Lưu là được rồi, tuyệt đối đừng gọi tôi là Lưu tổng gì đó, tôi gánh không nổi.”



“Được Lưu tổng.”



Lưu Ổn...



Đến phố Tàu, Lưu Ổn tự nhiên muốn thể hiện rồi.



“Anh Sở, quán mỳ này tuyệt đối chính tông, thương hiệu lâu rồi, mở được 7-8 năm ở phố Tàu, mùi vị rất chính thống.”



Phố Tàu rất khác, những gương mặt quen thuộc của người nước R không ngừng xuất hiện, tuy cũng có ngoài nước khác, nhưng sao có thể nhiều hơn người nước R.



Ăn mỳ xong, quả thật mùi vị rất được, ba người lên xe, chuẩn bị quay về phòng khám BVC.



Mới ra khỏi phố Tàu, tốc độ của xe tương đối chậm, đột nhiên một bóng người va vào cửa sau xe, Lưu Ổn lập tức đạp phanh xe.



Sở Vĩnh Du xuống xe, nhìn thấy một cô gái đang co rúm lại, tay phải đỡ cánh tay trái của mình, chắc là vừa rồi do va chạm tạo thành.



“Cô không sao chứ?”



Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt to tròn, kết hợp với gương mặt loli, rất có sức sát thương, khiến đàn ông sẽ bất giác nảy sinh một loại dục vọng bảo vệ, hơn nữa cô bé còn là người nước R.



“Tôi... tôi không sao.”



“Cút về phố Tàu, hoặc cút về nước của các người, đáng chết, vậy mà còn dám đụng vào tôi, cái con heo này.”



Một tiếng mắng chửi vang lên từ phía sau, Sở Vĩnh Du ngoảnh đầu nhìn, ba người da trắng cao lớn khí thế bừng bừng, không ngừng chỉ trỏ.



Sở Vĩnh Du hiểu rồi, loại chuyện này một số nước phương Tây vẫn thỉnh thoảng có thể gặp phải.



Bước ra, Sở Vĩnh Du không có phí lời, trực tiếp bẻ ngón tay của người da trắng đang không ngừng mắng nhiếp đó.



“Mọi người đều là con người, địa vị bình đẳng, cất cái thành kiến trong lòng anh đi.”



Hai tên đồng bọn còn lại thấy vậy, trực tiếp xông về phía Sở Vĩnh Du, có điều kiểu này, cũng chỉ là chuyện hai cước của Sở Vĩnh Du.



“Người nước R chúng tôi có thể đến đây không?”



Từ trên cao nhìn ba người da trắng nằm trên đất, một tia khí thế của Sở Vĩnh Du bắn ra, ba người bị dọa mà vội gật đầu.



“Có thể... có thể!”



“Xin lỗi cô gái này.”



Cô gái đã đứng dậy, tuy cánh tay còn đau nhức, kinh ngạc liếc nhìn Sở Vĩnh Du, sau đó mới nhỏ giọng nói.



“Tôi... tôi tha thứ cho ba người.”



Cũng vào lúc này, một giọng nói vang lên.



“Cậu nhóc, cậu gây họa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK