Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 701


Người trung niên lúc này đứng dậy, cầm ly rượu lên, những người khác cũng đều đứng dậy, trong đó có Ngô Tiêu Tiêu của nhà họ Tiêu.


“Tiêu Tiêu, ba cháu chưa tới sao?”


Một ly rượu vào bụng, Ung Cường nhìn Ngô Tiêu Tiêu, Ngô Tiêu Tiêu vội cười nói.


“Chú Ung, ba cháu đi nửa đường thì đột nhiên đau đầu chóng mặt nên đã quay về nghỉ ngơi, thật sự xin lỗi.”


Giữa lông mày của Ung Cường lập tức lộ chút không vui, con trai Ung Chí Văn ở bên cạnh trực tiếp hừ lạnh nói.


“Hừ! Ngô Tiêu Tiêu, mặt mũi của ba anh đủ lớn đấy, ba tôi mời cũng không tới? Thật sự tưởng nhà họ Tân xong đời, nhà họ Ngô các anh chính là đệ nhất hào môn thật sự của Tỉnh Thành sao?”


Ung Cường đưa tay ngăn sự vô lý của con trai mình, nhìn tất cả mọi người, lần nữa nhấc một ly rượu lên.


“Ly rượu thứ hai này, cảm ơn mọi người nhường đường cho Ung Cường tôi, tôi mới có thể thuận lợi thu mua những sản nghiệp của nhà họ Tân.”


Đối với chuyện này, con trai Ung Chí Văn của ông ta lại mang vẻ khinh thường, bọn họ là người của nhà họ Ung – hào môn đỉnh cấp ở thành phố Chấn Thâm, những người của Tỉnh Thành dám không nể mặt sao?”


Nhánh nhà bọn họ, ông cụ mất sớm, ông nội lớn của gia tộc vẫn rất chiếu cố bọn họ, lần này có thể trong mấy ngày ngắn ngủi thu mua thành công những sản nghiệp của nhà họ Tần, tự nhiên là có được ủng hộ của gia tộc, nếu không đâu có số lượng tiền lớn và quan hệ rộng như vậy.


Vừa nghe Ung Cường nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của đám người Ngô Tiêu Tiêu trở nên kỳ lạ, bọn họ đâu phải là kẻ ngốc, miếng bánh gato to như nhà họ Tân ai không muốn tranh? Nhưng, anh dám? Nhà họ Tân còn một Tân Tằng còn sống đó, đương nhiên, điều này chắc chắn không quan trọng, vấn đề là cũng không nhìn xem anh rể của Tân Tằng là ai.


“Ung tổng, thật không dám giấu, bọn họ đều không dám nói, tôi vẫn là nhắc một chút vậy, nhà họ Tân còn một người thuộc dòng chính tên là Tân Tằng, ông biết không?”


Đột nhiên, một nhân vật lớn của Tỉnh Thành đã đứng dậy, sau khi nói xong, Ung Cường còn chưa mở miệng, Ung Chí Văn đã cười.


“Đương nhiên biết, không phải là người đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tân hay sao? Đừng nói một đứa con bị bỏ rơi như anh ta, cho dù không phải, còn có thể làm lên sóng gió gì?”


Người đó bất lực, tiếp tục nói.


“Tân Tằng quả thật không đáng để tâm, nhưng cậu ta lại có một người anh rể, tên Sở Vĩnh Du, ở Tỉnh Thành nói một là một, Ung tổng nếu như thật sự muốn đứng vững ở đây, cần phải có được sự đồng ý của người này.”


Xoạt!


Ung Chí Văn đứng dậy, cực kỳ không vui nói.


“Sở Vĩnh Du sao? Anh ta lại là thứ gì, nhà họ Ung chúng tôi làm việc, còn cần nhìn sắc mặt của người khác sao? Ông có thể ngồi xuống rồi.”


Vào lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, hai người đi vào, khiến cho trong phòng bao tạm thời không có bất kỳ âm thanh nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK