Anh ta nhìn Sở Vĩnh Du vẫn đang điềm tĩnh ngồi ở ghế phụ, rồi lại quay sang nhìn dã nhân từng bước tiến đến gần mình, Văn Tại Thiên do dự.
Người tập võ nên tiến về trước, nếu như thất bại trong lòng, để lại bóng ma tâm lý, bản thân cũng không phát hiện ra được, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phát huy của người tập võ.
Thấy đôi mắt của Sở Vĩnh Du, cộng với thực lực của Lục Bộ Võ Vương, Văn Tại Thiên chợt cắn răng, em gái mình tin tưởng Sở Vĩnh Du như thế, với lại hồi trước cậu ta còn có biệt danh chiến thần nước R, dường như người đàn ông này đáng để tin tưởng lắm.
“Được!”
Chỉ một chữ mà thôi, chẳng cần lắm lời đã chứng tỏ được nhiều điều lắm rồi, Sở Vĩnh Du mỉm cười.
“Ha ha, quả nhiên không nhìn nhầm anh, anh ghé tai sang đây.”
Văn Tại Thiên nghiêng người, Sở Vĩnh Du mấp máy môi, tốc độ nói rất nhanh.
Cũng vào giây phút dã nhân chỉ cách bọn họ mười mét, Sở Vĩnh Du dứt lời “Thật à?”
Bây giờ gương mặt Văn Tại Thiên đong đầy vẻ ngờ vực, Sở Vĩnh Du gật đầu nhè nhẹ.
“Nếu anh lựa chọn tin tưởng ở tôi, tại sao bản thân anh không thử xem sao? Chuyện gì cũng phải tự thân mình thử mới biết được, chắc chẳng cần tôi nói thêm điều gì nữa đâu nhỉ.”
Ánh mắt Văn Tại Thiên bừng sáng, đột nhiên khí thế của anh ta vút cao.
“Được! Để tôi thử chiến đấu với tên dã nhân kia.”
Văn Tại Thiên lập tức nhảy ra ngoài, anh ta làm theo lời Sở Vĩnh Du, để Tiên Thiên Chi Khí đã hóa lỏng trong cơ thể, bao bọc quanh các cơ bắp của cơ thể.
“Dã nhân!”
Hai chữ thốt ra từ miệng anh ta, Văn Tại Thiên cũng được xem như thiên tài, một khi đưa ra quyết định thì sẽ không e dè gì cả, cho dù truyền thuyết kể lại rằng dã nhân có thể tùy tiện giết hại Võ Vương, không ngờ anh ta lại chủ động tấn công.
Đùng!
Âm thanh đầu tiên vang vọng trong màn đêm, Sở Vĩnh Du vẫn ngồi im trên ghế phó lái, anh mỉm cười nhìn Văn Tại Thiên và dã nhân ta một chiêu ngươi một chiêu đằng trước.
Ban đầu, sức mạnh của Văn Tại Thiên kém hơn dã nhân rất nhiều, anh ta không ngừng lùi về sau, nhưng tình hình dần dà có sự chuyển biến tốt.
“Người tập võ ở Cửu Long Vực quả nhiên có thiên phú võ học hơn thành phố lớn, nếu gặp thời thì chắc chắn Văn Tại Thiên sẽ rất xuất chúng.”
Sở Vĩnh Du thì thầm, đây cũng lần đầu tiên anh khen ngợi tán tưởng người khác, Văn Tại Thiên cũng nên biết đủ.
Mười phút sau, Văn Tại Thiên càng chiến đấu càng thuận lợi, ý chí chiến đấu bùng cháy trong mắt anh ta, dường như anh ta đã chìm đắm hoàn toàn vào trận chiến vậy.
Vào lúc này, dã nhân liên tục lùi về sau.
“Grừ!”
Tiếng động kỳ quái vang lên trong rừng thẳm, chuyện kỳ dị xảy ra, không ngờ sau khi đánh nhau với Văn Tại Thiên một lúc, dã nhân lập tức chạy về phía rừng rậm.
Văn Tại Thiên toan đuổi theo nhưng lại nghe thấy tiếng nói của Sở Vĩnh Du.
“Không cần đuổi theo hắn ta.”