Lúc này, Sở Vĩnh Du bỗng làm tư thế tay, ba người nhanh chóng bơi sang một bên.
Trong tầm mắt là mấy chục con cá mập, đều có thể nhìn ra, những con cá mập này dường như có chút khác biệt với cá mập bình thường.
Không sai, Sở Vĩnh Du chính là phát hiện nguyên nhân này nên mới định đi theo, dù sao cũng không quá ngược hướng.
Nhớ lúc ban đầu đi vào tử ngục, tiện đường cứu Yamakawa Gin, lúc đó, họ gặp phải công kích của loại cá mập biến dị này, tuyệt đối không nhớ lầm.
Bây giờ đã vào hải vực nước Mỹ, theo đám cá mập này, nếu có thể tới căn cứ của người đứng sau, hẳn có thể biết được rất nhiều điều, tóm lại sẽ tốt hơn chả biết gì vào thẳng nước Mỹ.
Bơi khoảng một tiếng, phía trước bỗng xuất hiện tòa kiến trúc cheo leo nổi lên giữa biển lớn, không biết dùng thứ gì tạo thành, diện tích có vẻ cực kỳ lớn, mà đám cá mập đó, chính là tiến vào tòa kiến trúc này.
Sở Vĩnh Du lại làm tư thế tay, ý tứ rất rõ ràng, chính vào tiến vào đó.
“Đại nhân, phát hiện ba nhân viên lặn, đang hướng về căn cứ.”
Trong căn phòng nào đó tòa kiến trúc, có người mở miệng báo cáo, một lão giả đầu trọc lóc mặc áo khoác trắng đang nhìn màn hình bước tới.
“Giết.”
Chỉ tùy ý liếc mắt một cái, liền đưa ra quyết định như vậy, đủ để thấy cũng là nhân vật tàn ác.
Người kia lập tức ấn nút, phía dưới tòa kiến trúc, một mảnh ngư lôi bắn ra, tốc độ cực nhanh, mục tiêu chính là ba người Sở Vĩnh Du.
Người hình thường không thể nào tránh né, nhưng đám người Sở Vĩnh Du lại không phải người bình thường.
Thấy ngư lôi bị tránh đi, lão giả áo khoác trắng cau mày.
“Không phải người bình thường, gọi hộ vệ giết chết.”
“Vâng.”
Hộ vệ ngồi tàu ngầm cỡ nhỏ ra ngoài cũng bị giải quyết dễ dàng, lão giả áo khoác trắng cảm thấy có chút sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài.
Đang chạy trong hành lang, bỗng ầm một tiếng, tường phía trước bị phá một lỗ to, ba người Sở Vĩnh Du xuất hiện.
“Giết chúng!”
Mười mấy hộ vệ bảo vệ lão giả áo khoác trắng, ai nấy đều cầm súng tiểu liên, đang muốn bóp cò, Khổng Lưu lại hừ lạnh một tiếng.
Đám hộ vệ đó lập tức đều như đầu óc nổ tung, gục ngã xuống đất.
Đến lúc này, lão giả áo khoác trắng mặt đã hoàn toàn giăng đầy kinh sợ.
“Các…các người rốt cuộc là ai?”
Nhìn hai khuôn mặt nước R, một khuôn mặt người da trắng này, lão ta thật sự hơi sợ hãi.
“Đừng căng thẳng, ông là người phụ trách nơi này nhỉ, chúng tôi đến chỉ là muốn hỏi ông vài vấn đề, không phải muốn giết ông.”
Nghe thấy lời này, với thực lực như vừa rồi của ba người Sở Vĩnh Du, nếu muốn giết ông ta, tuyệt đối là chuyện trong giây lát, lão giả áo khoác trắng khẽ thở phào trong lòng, vội cười nói.
“Vâng vâng, các cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ, tôi chính là người phụ trách nơi này.”
Đến một căn phòng, sau khi ngồi xuống, Sở Vĩnh Du mở miệng.