Sau khi đi ra hẳn, người đó ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời sau đó lầm bầm gì đó.
“Hầy, đúng là nghèo đói, không được chút lợi lộc gì.”
Sau đó, ánh mắt nhìn về phía Sở Vĩnh Du đứng cách đó khoảng một trăm mét, người kia kinh ngạc, để lại một câu rồi không thấy bóng dáng đâu.
“Ngoan ngoãn, đến sớm vậy sao? Đúng là không đúng lúc.”
Đệ nhất tà tính bên dưới bức tượng thậm chí còn không cảm nhận được bên trên có người, ông ta chỉ nghe thấy tiếng nói, còn cho rằng Yêu Tôn đại nhân đã xuất hiện.
Còn biểu cảm của Sở Vĩnh Du lại vô cùng kỳ quái.
Bởi vì nếu như anh không nhìn nhầm thì người vừa nãy vừa đi ra khỏi phần bụng của pho tượng kia chính là Tôn Tiểu Bàn.
Không, anh tuyệt đối không thể nhìn nhầm được, đó chắc chắn chính là Tôn Tiểu Bàn.
Nhưng vấn đề là vì sao Tôn Tiểu Bàn lại xuất hiện ở tổng bộ của Yêu Tà? Lại còn ở bên trong pho tượng mà chỉ có một mình Yêu Tôn mới có thể sống được?
“Anh Sở, người vừa nãy… có phải là gã béo đã tìm em gái tôi ở Hội sở Vân Thăng ở Cửu Long Vực không?”
Đến cả Phồn Hoa, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn nhầm.
“Có lẽ là vậy, tạm thời không quan tâm chuyện này vội, Tôn Tiểu Bàn vô cùng thần bí, cứ tập trung vào chuyện của mình là được.”
Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng lại xuất hiện từ bên trong động huyệt đó, ngay sau đó một người đeo mặt nạ xuất hiện. Mặt nạ trông giống như ma quỷ, không biết là quái vật hay ma thần gì.
“Cung nghênh Yêu Tôn đại nhân.”
Đệ nhất tà tính thấy vậy, lập tức quỳ một gối xuống đất, trong lòng hớn hở bởi vì Sở Vĩnh Du chuẩn bị phải chết.
Yêu Tôn không nhìn Đệ nhất tà tính mà nhảy vút lên cao, đến khi đáp đất đã ở chỗ cách Sở Vĩnh Du chỉ khoảng mười mét.
“Phồn Hoa, người của Yêu Tà giết hết không tha.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du lên tiếng, Phồn Hoa trả lời, lập tức lao tới giết Đệ nhất tà tính bên dưới bức tượng.
Yêu Tôn không hề có ý định ngăn cản, mặc dù trên mặt nạ ngay cả hai cái lỗ chỗ đôi mắt cũng không có nhưng Sở Vĩnh Du biết là Yêu Tôn đang đánh giá anh.
“Sở Vĩnh Du, đệ tử của Phong Thánh, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi.
Nghe thấy lời này, Sở Vĩnh Du im lặng.
“Vậy chắc ông là Yêu Tôn trong số Tam thánh tứ tôn đúng không?”
Yêu Tôn khẽ gật đầu, mỉm cười.
“Đương nhiên, Tam thánh không thể coi thường, đó là đạo lý mà ta đã rút ra được từ rất lâu trước đây. Đáng tiếc là những người khác trong Tứ tôn lại không đồng ý với suy nghĩ của ta, chắc bây giờ bọn họ cũng cảm nhận được điều gì đó, dù sao đồ đệ của Nhất Thánh cũng đã đến mức ngang hàng phải vế với Tứ tôn chúng ta rồi.”
Trực giác nói cho Sở Vĩnh Du biết, Yêu Tôn này vô cùng lợi hại, có lẽ còn lợi hại hơn so với Ma Tôn.