Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 798


Vừa dứt lời, các phụ huynh xem náo nhiệt ở xung quanh đều có loại cảm giác trợn mắt há hốc mồm.


“Đù, đây là lời mà một đứa trẻ bốn tuổi nói ra sao? Nếu không phải nghe tận tai, đánh chết tôi cũng không tin.”


“Đây chính là một tiểu ác ma Tàng Tiểu Thiên, may mà con của tôi không có học cùng lớp với nó.”


“Ài, phụ huynh như nào mới có thể dạy dỗ đứa trẻ như vậy, thật là cạn lời.”


Nhìn Tàng Tiểu Thiên, Sở Vĩnh Du đã cảm nhận được sự sợ hãi của con gái, cơ thể đang hơi run rẩy, cho nên chuyện lần này nếu xử lý không tốt, chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý.


Mấu chốt là giống như những gia tộc khác nói, đây căn bản không phải là biểu hiện và lời nói mà một đứa trẻ bốn tuổi nên có.


“Tốt, xem ra cơ thể non ớt của nhóc, bên trong sớm đã ẩn giấu một ác ma.”


Nói xong, Sở Vĩnh Du để Hữu Hữu xuống, dịu giọng nói.


“Hữu Hữu, con đánh lại, nó không dám nhúc nhích, có ba ở đây.”


Loại phương thức dạy dỗ này khiến một vài phụ huynh nhíu mày, nhưng cũng có rất nhiều gia tộc, ánh mắt thể hiện sự tán thành, bọn họ cũng dạy con cái như vậy, người không phạm ta, ta không phạm người.


Có người đánh bạn thì đánh trả, người lớn còn chú trọng một cái chính là phòng vệ, dựa vào đâu mà muốn bắt con của mình ngoan ngoãn đứng ở đó để bị đánh, sau đó cái chờ đợi cũng chẳng qua chỉ là sự trừng phạt không đau không ngứa mà thôi, rồi người nằm viện, cuối cùng sẽ là con của mình.


“Ba, con… con không dám.”


Nhìn dáng vẻ bức người của Tàng Tiểu Thiên, Hữu Hữu sợ hãi ôm lấy đùi của Sở Vĩnh Du.


“Ha ha, con gái của chú dám đánh tôi sao? Cậu ta có thể đánh lại tôi sao?”


Tàng Tiểu Thiên cảm thấy rất nực cười, khoanh hai tay, mang vẻ xem trò hay.


“Không sao đâu Hữu Hữu, ba ở đây, con cứ buông tay đi làm, không tin ba sao?”


Nghe thấy lời này, Hữu Hữu thật sự do dự một chút, từ bé ba chính là anh hùng trong lòng cô bé, có ba ở đây, cô bé cái gì cũng không sợ, thật sự đi về phía Tàng Tiểu Thiên.


Thấy vậy, nụ cười của Tàng Tiểu Thiên càng sâu, không thèm nghĩ ngợi muốn đá một cước, tuy nhiên ngay sau đó, cậu nhóc lại kinh sợ phát hiện, cơ thể của cậu bé không thể nhúc nhích.


“Chú… chú đã làm cái gì?”


Cậu bé rất thông minh, tới từ Huyền Hoàng Tinh, IQ hơn xa những đứa trẻ cùng độ tuổi, lập tức biết là Sở Vĩnh Du làm.


Sở Vĩnh Du hiện nay là người có thực lực Hóa Long đỉnh phong, một đứa nhỏ cỏn con, tùy tiện một chút thủ đoạn khiến cậu bé không thể cử động, đó không phải giống như đang chơi hay sao.


Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không mở miệng, Hữu Hữu cũng dừng bước, tay phải giơ lên, Tàng Tiểu Thiên tức giận rồi.


“Đáng chết! Mau thả tôi ra, nếu không ba mẹ tôi tới sẽ lấy mạng của chú!”


Lời này vừa dứt, người xung quanh đều hít ngược một ngụm khí lạnh, đây thật sự là một đứa trẻ sao? Vậy mà có thể nói ra lời nói ác độc như vậy.


“Bốp!”


Một âm thanh giòn rã vang lên, Hữu Hữu tát một cái vào mặt của Tàng Tiểu Thiên, trẻ con dù sao không có bao nhiêu sức, cho nên Tàng Tiểu Thiên hoàn toàn không đau không ngứa, nhưng cậu bé lại cảm thấy tôn nghiêm của mình hoàn toàn mất hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK