Nhìn thấy loạt xe trang bị vũ khí tối tân, ngay cả những tinh nhuệ xuất thân từ quân đội đang có mặt cũng bày ra vẻ mặt chấn động.
Trước đó, bọn họ cũng chỉ mới được nghe đồn lại, đây là lần đầu tiên được chứng kiến tận mắt.
“Trời ạ!”
“Long Chủ vậy mà còn cất giấu mấy cỗ máy chết chóc khủng bố như vậy.”
“Tên nhóc kia chết chắc rồi! Đây chính là kết cục cho việc chống đối lại chúng ta”. Tinh thần vốn còn đang uể oải của mọi người ngay lập tức phấn chấn trở lại.
“Ầm! Ầm!”
Mười họng súng đen ngòm như mực đồng loạt hướng về phía Tần Vũ Phong, như chuẩn bị lên nòng, khai hỏa.
“Nhóc con, năng lực siêu phàm của cậu quả thực đáng để thiên hạ trầm trồ! Nhưng đứng trước bọn nó, cậu cuối cùng vẫn phải cúi đầu mà thôi.” Đường Từ Hải cao giọng nói, khôi phục lại vài phần tự tin.
“Hừ!”
Tần Vũ Phong chế nhạo: “Con át chủ bài mà ông ca ngợi ấy, trong mắt tôi cũng chỉ là một đống sắt vụn mà thôi!”
Ở biên giới phía Bắc, Tân Vũ Phong đã từng thấy qua vô số vũ khí tối tân.
Mấy cái xe này chẳng qua cũng chỉ có thể xếp vào hàng phế phẩm bị đào thải mà thôi, làm sao có thể khiến anh sợ hãi được chứ?
Tuy nhiên những lời này lọt vào tai người khác lại thành ngông cuồng và ngạo mạn.
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng?”
“Có tin chỉ cần Long Chủ hạ lệnh một cái tên nhóc hỗn xược như mày liền biến thành một đống thịt nát không!”
“Long Chủ, đừng mất thời gian với tên đó nữa!”
Nhìn thấy tư thế kiêu ngạo của Tân Vũ Phong, lửa giận trong lòng của Đường Từ Hải không thể kìm nén nổi nữa.
“Ranh con, nếu đã muốn chết đến thế, để lão già này giúp tiễn một đoạn vậy!”
Ngay sau đó, ông ấy hướng về phía xa, giơ tay lên, hạ lệnh:
“Nổ súng!”
Vừa dứt lời, họng pháo tập trung hướng toàn bộ về phía Tần Vũ Phong.
Trong phạm vi bán kính 100 mét, mục tiêu hoàn toàn bị khóa chặt.
Một số người ở gần đấy biết thân biết phận mà lùi lại, sợ chẳng may bị vạ lây.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Tên lửa dồn dập từ trên trời giáng xuống, phát ra những tiếng định tại nhức óc
Cả không gian, mặt đất gần rơi vào trạng thái chấn động, toàn bộ hàng Hóa Long từ trong ra ngoài đều rung chuyển không thôi
Loại vũ khí khủng bố như vậy, cho dù có là thần tiên, cũng khó mà trụ lại được.
Thế nhưng ngay sau đó, không ít kẻ mạnh trong đám quần chúng vây xem đồng loạt ngẩn ra, sững sờ, vẻ mặt trông như vừa nhìn thấy quỷ.
“Sao lại thế này?”
“Tại sao tên nhóc kia vẫn nguyên vẹn đứng đó, không bị một chút thương tích gì?” “Tại sao tên nhóc đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề hấn gì?”
“Tôi bị ảo giác có đúng không, ai đến cấu tôi một phát đi!”
“Hình như tên lửa vẫn chưa được phóng hay sao ý!”
Vô số người đều cảm thấy nghi vấn không thôi
Trên võ đài, Tần Vũ Phong vẫn giữ dáng đứng ngạo nghễ, khóe miệng hơi cong lên, vô cùng bình tĩnh.
Dường như mọi thứ đã được định liệu từ trước.
“Kỳ quái, vừa rồi tôi nghe rõ ràng tiếng tên lửa…”
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn về phía mười chiếc xe kia.
Sau đó, thứ xuất hiện trong tầm mắt họ là một cảnh tượng vô cùng kinh hãi—
Thứ vũ khí khiến họ vừa mới lấy lại tự tin, giờ đây bốc khói đen nghi ngút.
Giống như muốn xác thực lời nói ban nãy của Tần Vũ Phong, nó đã biến thành một đống sắt vụn hàng thật, giá thật.
“Cái này… Sao có thể xảy ra được?”
Đường Từ Hải cả người suy sụp, thâm tâm rỉ máu.
Đây là con át chủ bài cuối cùng của ông ấy, hao phí vô số tài nguyên mới có thể nắm tới tay, vậy mà hiện tại liền hóa thành hư ảo trong phút chốc.
“Trên trời! Kẻ địch ở trên không trung”
Đột nhiên, có tiếng ai đó kêu lên.
Mọi người nghe xong đều nhìn lên, liền thấy hàng chục chiếc máy bay chiến đấu, xuyên phá từng tầng mây, bay lượn phía trên quanh hang Hóa Long, súng máy vẫn còn ánh lên tia lửa.
Rõ ràng là tiếng súng vừa rồi phát ra từ những chiếc máy bay chiến đấu này.
“Trên cánh máy bay có in một ký hiệu”
“Đó là biểu tượng của Tiger Ben ở biên giới phía Bắc.”