Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sảnh tập đoàn Quân Đạt, trong lòng nữ nhân viên tiếp tân lúc này không còn tự tin nữa, bởi vì thư ký tổng giám đốc bên trên đến bây giờ mà vẫn không có trả lời, chỉ có thể nói rõ người tên Sở Vĩnh Du này chính là một tên lừa gạt không hơn không kém, uổng công mình còn tín nhiệm anh, giúp đỡ anh như vậy.



Nhưng sau đó nhìn thấy Sở Vĩnh Du đứng ở quầy tiếp tân không có đi, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, lại cảm thấy hình như vốn không phải như mình nghĩ.



Theo một tràng tiếng bước chân vang lên, nhân viên tiếp tân quay đầu nhìn qua, cả người đều ngây người, chỉ thấy tổng giám đốc Ngô Tiêu Tiêu đang nhanh bước đi về phía này, như có chút cấp thiết.



Cô ta chấn kinh, trong lòng Ngô Tiêu Tiêu càng thấp tha thấp thỏm, vậy mà lại thật sự là Sở Vĩnh Du đến.



“Anh Sở, để anh đợi lâu rồi.”



Một tiếng anh Sở thốt ra, tiếp tân liền che lấy miệng của mình, cho dù là người phụ nữ thần bí Văn Khả Hân theo ở phía sau, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia bất ngờ.



Nhà họ Ngô ở Tỉnh Thành có địa vị thế nào, đó là sự tồn tại chỉ thua mỗi nhà họ Tân, đường đường là người đàn ông có thành tựu nhất thế hệ này của nhà họ Ngô, Ngô Tiêu Tiêu vậy mà lại mở miệng kêu một người khác là anh, hơn nữa còn ở công ty của mình, ở chỗ công cộng thế này, hoàn toàn không hề gọi thẳng tên trực tiếp, điều đó nói rõ điều gì, nói rõ, một tiếng anh này, là hoàn toàn cam tâm tình nguyện.



“Tôi tìm anh cũng không có chuyện gì khác, ra ngoài cùng tôi một chuyến, giúp tôi khuyên giải một người.”



Khuyên giải? Đầu óc Ngô Tiêu Tiêu đầy sự nghi hoặc, nhưng tuyệt đối không dám rề rà, vội vàng nói.



“Không vấn đề gì hết thưa anh Sở.”



Anh ta thậm chí cũng chả hỏi đi khuyên giải ai, tại sao lại phải phí lời đó chứ, loại đẳng cấp như Sở Vĩnh Du, anh ta không thể hỏi, cũng tuyệt đối sẽ không hỏi.



Quay đầu lại, nói với Văn Khả Hân.






“Bà chủ Văn, thực sự xin lỗi, cô cũng thấy rồi đó, hiện tại tôi có chút việc gấp phải làm, buổi tối chúng ta vừa ăn vừa nói.”



Văn Khả Hân gật gật đầu.



“Được, nhưng trong bữa cơm tối tôi có yêu cầu, sẽ gửi đến điện thoại của anh, làm được, chuyện hợp tác nếu như thành công, tôi có thể nhường thêm 1%.”



Ồ? Nhường thêm 1%? Ngô Tiêu Tiêu cực kỳ kinh ngạc, chỉ có anh ta biết, 1% này, mỗi năm sẽ dính đến bao nhiêu tiền, Văn Khả Hân vậy mà lại dễ dàng nhường ra như vậy?



“Vậy tối nay rồi gặp, bà chủ Văn.”



Hai người rời đi, Văn Khả Hân cứ mãi nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Sở Vĩnh Du, ánh mắt có chút khiến người ta khó đoán.



“Sao thế? Cô chủ có hứng với người này à?”



Người trung niên ở bên cạnh Văn Khả Hân mỉm cười nói, như có chút ý vị trêu đùa.



“Chú Cửu, ngay cả chú mà cũng cười cợt tôi? Người thanh niên tên Sở Vĩnh Du này, chú thấy thế nào? Tôi cảm thấy mắt nhìn người của tôi trước giờ không tệ, dù sao kể từ khi bước vào đô thị lớn bắt đầu làm kinh doanh, người đàn ông có thể khiến tôi có hứng thú, cộng thêm tên Sở Vĩnh Du này, cũng chỉ đếm bằng đầu ngón tay thôi.”



Người trung niên tên chú Cửu khẽ gật đầu, cười nói.



“Không thể không nói, mắt nhìn người của cô chủ vô cùng sắc bén, chả trách ông chủ đã từng khen ngợi qua, tên Sở Vĩnh Du này, tôi có thể chắc chắn, cậu ta là một võ giả, nhưng cụ thể đến mức độ nào rồi thì ngay cả tôi cũng không thể nhìn ra được chút nào, che giấu vô cùng hoàn mỹ.”



Lúc này, sự hứng thú của Văn Khả Hân càng lớn hơn.



“Ngay cả chú Cửu cũng không nhìn ra được cảnh giới, thì càng thú vị rồi.”



Bên ngoài tập đoàn Quân Đạt, ai đi ngang qua cũng đều chào hỏi, dù sao thì cả toà nhà này đều là của Quân Đạt, tổng giám đốc lại hiếm khi xuất hiện ở cửa toà nhà, ai nấy cũng chào hỏi một cách nịnh hót, đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc vạn phần.



Bởi vì xác suất tổng giám đốc một mình xuất hiện ở cửa toà nhà như vậy, gần như là bằng không.



“Xe của anh đâu?”



Sở Vĩnh Du mở miệng, Ngô Tiêu Tiêu sững sờ một hồi.



“Ở…ở bãi đậu xe tầng hầm.”



“Vậy thôi bỏ đi, tôi cũng không có lái xe, bắt xe qua đây mà.”



Nói xong, không đợi Ngô Tiêu Tiêu trả lời, liền vươn tay vẫy một chiếc taxi.



Sau khi chiếc xe taxi rời đi, những người nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều há hốc mồm, ngơ ngác đứng tại chỗ.



Đường đường là chủ tịch tập đoàn Quân Đạt, đại nhân vật có vô số xe sang, mà….mà lại ngồi xe taxi, đừng có hư cấu như vậy chứ…



“Anh cũng đừng căng thẳng, không phải chuyện gì lớn, có phải anh có một đứa em trai tên Ngô Đồng không?”






Trên xe taxi, Sở Vĩnh Du nói xong, trong lòng Ngô Tiêu Tiêu liền thịch một cái, không lẽ em trai mình chọc phải Sở Vĩnh Du rồi? Mẹ kiếp, lần này xong rồi.



Do dự một hồi, Ngô Tiêu Tiêu nói.



“Anh Sở, em hai của tôi đúng là tên Ngô Đồng, nếu như nó có chỗ nào đắc tội với anh Sở, mong anh mở lòng độ lượng, em trai tôi không có tâm hồn xấu, chỉ là tính cách có hơi vô tâm vô tư, có thể nói chuyện có chút không suy nghĩ, cầu xin anh….”



Chưa đợi anh ta nói xong, Sở Vĩnh Du đã xua xua tay ngắt lời anh ta.



“Không phải mấy chuyện đó, có điều, từ việc anh sợ hãi tôi như vậy, mà còn dám mở miệng cầu xin cho em trai, thì anh đúng là một người có tình có nghĩa xứng đáng để cậu ta gọi một tiếng anh trai đó, yên tâm đi, không phải chuyện gì lớn, là như vầy….”



Sau khi Sở Vĩnh Du nói xong, trong lòng Ngô Tiêu Tiêu thậm chí có chút khóc không được mà cười cũng không xong, tên khốn Ngô Đồng, mẹ nó mày có nhiều phụ nữ như vậy, theo đuổi ai mà không được, vậy mà lại đi theo đuổi tổng giám đốc của công ty vợ Sở Vĩnh Du chứ, ông đây thật muốn tẩn mày.



Cửa toà nhà Lợi Lan, Ngô Đồng cố chấp vẫn ôm đoá hoa hồng màu xanh đứng ở đó, những thuộc hạ cách một khoảng thời gian là lại lớn tiếng hét lên câu nói tỏ tình kia.



Theo lý mà nói, thời gian lâu như vậy, người bình thường đã sớm mất kiên nhẫn từ lâu rồi, nhưng trên mặt Ngô Đồng vẫn treo nụ cười, như vô cùng hưởng thụ thời khắc chờ đợi được ôm mỹ nhân về nhà vậy.



Lúc này, một chiếc xe taxi trực tiếp lái vào, cửa sau mở ra, Ngô Tiêu Tiêu xuất hiện.



“Ngô Đồng!”



Một tiếng kêu gào, Ngô Đồng theo bản năng rụt cổ lại, nếu như ngay cả giọng của anh trai mình mà còn không nghe ra thì còn gọi là anh em sao?



Chầm chậm quay đầu qua, Ngô Đồng tháo kính râm xuống, lúng túng nói.



“Anh? Sao….sao anh lại đến?”



Ngô Tiêu Tiêu tức muốn điên rồi, vẫy tay một cái.



“Toàn bộ cút hết cho tôi!”



Cậu chủ cả phát điên rồi, toàn bộ thủ hạ mà Ngô Đồng đưa tới đều sợ vô cùng, trong nháy mắt, bốn chiếc siêu xe và mấy người đó đều chả thấy tăm hơi đâu nữa.



Lúc này, Ngô Đồng hiếm khi trở nên cứng rắn, kiên định mà nói.



“Anh, em đã yêu một người phụ nữ, anh không thể ngăn em yêu đương được, ba và ông nội đều đã nói, em có thể tự do yêu đương.”



Ngô Tiêu Tiêu thật muốn giáng một bạt tay qua đó mà, mày có thể tự do yêu đương, cả Tỉnh Thành này, cho dù là phụ nữ của nhà họ Tân, mày cũng có thể theo đuổi, nhưng mày lại nhất quyết sờ mông hổ.



“Bên kia có tiệm cà phê, qua đó nói đi.”



Đột nhiên, Sở Vĩnh Du mở miệng, nói xong liền đi về một phía, Ngô Tiêu Tiêu vốn dĩ sắc mặt xanh mét, lập tức hoá thành một bộ mặt đầy nụ cười.



“Anh Sở nói đúng, chúng ta qua tiệm cà phê nói chuyện, ở đây làm phiền mấy công ty người ta làm việc.”



Ngô Đồng điên rồi, đây còn là người anh ruột mà mình biết ư? Vậy mà lại cúi đầu khom lưng với người khác nữa, vội vàng đuổi theo dè dặt mà hỏi.



“Anh, người đó là ai vậy?”



Ngô Tiêu Tiêu nhỏ tiếng nói.



“Ông xã của chủ tịch của người phụ nữ mà mày theo đuổi đó?”



Ngay lập tức, Ngô Đồng cảm thấy đầu mình có hơi choáng, mối quan hệ này, có cần phải phức tạp như vậy không chứ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK