Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 447: Chuyện nhỏ
“Làm phiền lái đến Kempinski.”
Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du nói xong, tài xế lái xe hộ gật đầu.
“Được, thưa quý khách.”
Đường ở Vân Kinh kẹt xe vô cùng, xe chưa khởi động được bao lâu thì Sở Vĩnh Du đã ngủ mất, chuyện tòa cao ốc bị sụp đổ làm cho tinh thần của anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vẫn luôn không ngủ một giấc thật ngon, dựa vào tửu lượng của anh, nửa bình rượu Mao Đài mà đã làm cho anh có cảm giác say, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
“Thưa quý khách.”
Một tiếng thở nhẹ vang lên, Sở Vĩnh Du tỉnh dậy, tài xế lái xe hội lên tiếng nói.
“Quý khách, đã đến Kempinski rồi, đã đổ xe xong.”
Nhìn xung quanh, Sở Vĩnh Du cười nói.
“À, làm phiền cô rồi.”
Bước xuống xe, lúc sắp đi đến cửa chính, Huyết Cốt đã đứng đó, ở bên cạnh là con chó lớn Thiên Uy.
“Thưa ngài.”
“Ừ, đưa Thiên Uy cho tôi đi, cậu chờ ở đây, một lát nữa cậu còn phải lái xe, chúng ta về cùng với nhau.”
Đặt biệt đeo cho Thiên Uy một sợi dây xích chó, có vẻ như nó cực kỳ không quen, thỉnh thoảng nó nghẹn ngào kêu một tiếng.
“Thiên Uy, phải để mày chịu thiệt rồi, tao biết là mày ngoan ngoãn không cắn người, nhưng mà những người khác không biết.”
Sở Vĩnh Du an ủi một câu, Thiên Uy mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Còn chưa bước vào trong đại sảnh thì Sở Vĩnh Du đã bị bảo vệ đứng ở cửa ngăn lại.
“Xin lỗi quý khách, không cho phép chó lớn như thế này đi vào trong.”
Bảo vệ cười lạnh.
“Anh có biết cậu chủ đó là ai không hả? Anh có tư cách gì để so sánh với người ta, anh mà có gia thế như vậy thì tôi quỳ xuống dẫn con chó của anh đi vào trong luôn đó.”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, đúng là nơi nào cũng có loại người mắt chó coi thường người khác tự cho mình là đúng như thế này, mình đã nhượng bộ nhiều rồi.
Lúc định lấy điện thoại di động ra, đột nhiên có vài người bước ra từ cửa quay, cái tên bảo vệ khi nãy còn đang vô cùng phách lối lại lập tức đứng thẳng người dậy, từ biểu cảm và ánh mắt có thể nhìn thấy được đều cực kỳ khẩn trương, có thể chứng minh mấy người này đều là nhân vật lớn.
Mà dường như là những người đang trò chuyện vui vẻ này đều tập trung sự chú ý ở trên người của người trẻ tuổi đang đi ở chính giữa.
Lúc này, người trẻ tuổi vừa mới bước ra khỏi cửa quay, liếc mắt nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang đứng ở phía dưới bậc thang, cách cửa năm sáu mét, anh ta lập tức kinh ngạc, anh ta không quan tâm tới cái gì hết, vội vàng bỏ mặc mấy người bọn họ rồi đi về phía Sở Vĩnh Du.
“Anh.”
Nghe thấy xưng hô như thế này, Sở Vĩnh Du nhìn về phía người đi tới, do dự một chút rồi mới lên tiếng.
“Cậu là người trẻ tuổi đứng ở cửa biệt thự hôm nay đó à?”
Người trẻ tuổi đó vội vàng lấy lòng.
“Trí nhớ của anh thật là tốt, Tần lão là ông cậu của em, em đã nhìn thấy quan hệ của anh với ông cậu của em rất tốt, vậy chúng ta quen biết với nhau cũng là chuyện bình thường, em tên là Liêu Thông Tâm.”
Lúc này, Liêu Thông Tâm cảm thấy đây chính là cơ hội của mình, số con rệp đã gần một tháng rồi, cuối cùng cũng có thể thay đổi vận may.
Ngày hôm nay dưới tình huống ông cậu của anh ta bực bội đã đuổi hết bọn họ đi, vậy mà lại tự mình ra chào đón người đàn ông đứng ở trước mắt, đủ để nhìn thấy được địa vị của người đó đáng sợ đến cỡ nào, duy trì mối quan hệ với người như thế này chắc là không có sai?