Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 416: ANH LÀ VÔ ĐỊCH

Mặc dù Ngô Siêu đã ngạc nhiên đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng hình như giờ không ai để ý đến anh ta, mà đều tập trung lên người Sở Vĩnh Du – vị khách không mời mà tới.

Giờ Cửu Tà đã từ từ xoay người lại, nở nụ cười tự giễu.

“Tôi trốn chỗ này chỗ kia, cuối cùng vẫn phải đối mặt với cậu.”

Vẻ mặt của Địa Sát Số 36 bên cạnh bỗng trở nên dữ tợn, khí thế quanh người xao động, mang theo gió lớn thổi mấy người xung quanh liên tục lùi về sau.

Giờ mấy chưởng môn đó và người trong Liên minh dị năng mới vỡ lẽ, không chỉ Cửu Tà lợi hại, mà ngay cả thanh niên trông có vẻ bình thường đi bên cạnh cũng đáng sợ như thế.

“Thưa ngài, đây chẳng phải là Sở Vĩnh Du à? Tôi vẫn không tin, ngài cứ để tôi tiếp anh ta.”

Dứt lời, quần áo trên người Địa Sát Số 36 rách thành nhiều mảnh, như thể quanh người đang có luồng khí điên cuồng tuôn ra mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Bên này sắc mặt anh Sa càng khó coi hơn, từ khí thế mà Địa Sát Số 36 bộc phát, có lẽ anh sẽ chiến thắng, nhưng không dễ dàng, xem ra bọn họ vốn là người nước R, nhưng rời quê nhà quá lâu, cộng thêm việc bị Liên minh dị năng tẩy não, nên đã quên mất đất nước với nền văn minh lâu đời mấy nghìn năm này, đã tạo ra bao nhiêu kỳ tích.

“Sở Vĩnh Du! Mau chết đi!”

Rầm!

Địa Sát Số 36 giẫm mạnh xuống đất, mặt đất bỗng xuất hiện một chiếc hố khổng lồ, cả người anh ta bay tới như đạn pháo, hình như còn có tiếng nổ vang lên trong sân.

“Thiên Bạo Quyền!”

Anh ta duỗi tay phải đã siết thành nắm đấm, mặt đất bên dưới đều bị uy lực của nó tạo thành khe rãnh sâu thẳm, hơn nữa còn không ngừng tiến tới.

Uy thế đáng sợ như vậy làm người xem phải tê cả da đầu, đồng loạt nhìn về phía Sở Vĩnh Du – vị khách xa lạ không hề thay đổi sắc mặt, vẫn đứng im tại chỗ.

Anh có thể đỡ lấy không? E rằng sẽ bỏ mạng.

Lúc nắm đấm tới gần, cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng nhúc nhích, trông rất thờ ơ, vô cùng từ tốn giơ tay trái lên, rồi duỗi ngón trỏ về phía trước, chuẩn xác chạm vào nắm đấm điên cuồng của Địa Sát Số 36.

Không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, mọi uy thế đều biến mất dạng, cả người Địa Sát Số 36 cực kỳ ngạc nhiên, mắt sắp rớt ra ngoài.

Nắm đấm mạnh nhất của anh, thậm chí còn vận dụng bí pháp mà ngài Yêu Tôn ban tặng, vậy mà… vậy mà lại bị một ngón tay của Sở Vĩnh Du ngăn cản? Đây là sự thật ư?

Suy nghĩ của anh ta cũng chỉ có vậy, vì lúc này Sở Vĩnh Du đã giơ tay phải lên, vẫn duỗi một ngón tay ra, đâm vào mi tâm của Địa Sát Số 36.

Rồi Địa Sát Số 36 ngã xuống đất với vẻ mặt vô cùng khó tin, mọi người đều hít ngụm khí lạnh.

Mà khoa trương nhất phải kể đến ba người anh Sa, ai cũng há hốc mồm, hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng mình mới chứng kiến.

Một người điên cuồng mạnh mẽ như vậy, lại bị hai đầu ngón tay giải quyết?

Lúc này, Ngô Siêu không ngừng nghiến răng ken két, cuối cùng anh cũng hiểu rõ vì sao ba và hai anh trai lại tận tình khuyên nhủ bảo anh đi xin lỗi Sở Vĩnh Du, tất cả đều có nguyên do.

Người đàn ông này hoàn toàn mạnh đến mức không còn là con người nữa, anh Sa gì chứ? Dù có ba anh Sa cũng không thể nào làm nên chuyện.

Vì anh là vô địch.

“Ông đứng thứ mấy trong thập đại Tà Tính?”

Lúc này Sở Vĩnh Du mới nhìn về phía Cửu Tà không hề có chút dao động trước cái chết của Địa Sát Số 36, rồi từ tốn hỏi.

“Tôi là Tà Tính số 9.”

Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, nhìn đám người Ngô Siêu.

“Ông đợi một lát, để tôi xử lý chuyện vặt vãnh này trước.”

Ánh mắt của anh làm Ngô Siêu rụt cổ lại, dù là người phụ nữ kia cũng sợ hãi lùi về sau mấy bước, hết cách rồi, lúc nãy Sở Vĩnh Du giết chết Địa Sát Số 36 thật sự quá nhẹ nhàng, sao họ có thể không sợ được?

“Ngô Siêu, quả nhiên là cậu thông đồng với ông chủ Vương, đập phá tiệm của Thư Di, là do hai anh trai cậu không dạy dỗ cậu, hay cậu ỷ vào quan hệ yêu đương của Ngô Đồng và Lam Mị, tưởng tôi không dám giết cậu nên mới trắng trợn như thế?”

Bịch!

Ngô Siêu đã mất hết tâm lý phòng bị, quỳ thẳng xuống đất.

“Anh Sở! Tôi sai rồi, tôi không nên cố chấp không chịu tiếp thu, tôi thật sự biết sai rồi! Xin anh hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ rời khỏi Liên minh dị năng, ngoan ngoãn ở trong nhã làm người bình thường, cầu xin anh.”

Sở Vĩnh Du không hề do dự gật đầu.

“Cậu chỉ đập phá tiệm, chứ không ra tay đánh người, coi như cậu vẫn chưa phá vỡ giới hạn của tôi, tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, mau cút đi.”

Ngô Siêu như được đại xá, định đứng dậy chạy ra ngoài, thì người phụ nữ kia và anh Sa bỗng liếc nhìn nhau, rồi tia màu tím trong mắt lại sáng lên, đồng thanh hô.

“Ngô Siêu!”

Bà cũng hết cách rồi, Sở Vĩnh Du quá mạnh, bà mà ở lại thì chết là cái chắc, nếu anh có quan hệ hơi rối rắm với Ngô Siêu, thì giờ bắt anh ta làm con tin là hành động sáng suốt nhất.

Ngô Siêu nghe thấy tiếng hô thì vô thức quay đầu lại, lúc nhìn thấy tia màu tím trong mắt người phụ nữ, anh thầm kêu không ổn, nhưng đã muộn màng.

Bùm!

Toàn thân người phụ nữ bỗng nổ tung, máu bắn tung tóe.

Cửu Tà ở cách đó không xa từ tốn hạ tay phải xuống, tùy ý thốt ra bốn chữ.

“Đồ không hiểu chuyện.”

Giờ anh Sa hoàn toàn phát điên.

“Không! Mấy người không được giết tôi, tôi là người dị năng cấp 8 trong Liên minh dị năng, nếu mấy người dám giết tôi, liên minh sẽ phái người dị năng cấp 9 đáng sợ nhất tới, giết sạch các người, nên các người không được làm thế.”

“Sao chúng tôi lại không được làm thế? Ở đây là nước R, có giỏi thì bảo Liên minh dị năng của cậu tới đây thử xem.”

Mấy chưởng môn đồng thanh nói ra câu này, rồi cùng giơ tay phải lên, chưởng về phía anh Sa đã bị thương.

Dù đã cố gắng tạo thành một bức tường cát để ngăn cản, nhưng anh Sa vẫn bị dư uy đánh trúng lần nữa, rồi điên cuồng nôn ra máu.

Ngô Siêu đứng bên cạnh liếc nhìn Sở Vĩnh Du, bỗng nghiến răng nghiến lợi, anh biết, đây là lúc anh phải lập công, mặc dù Sở Vĩnh Du không nói gì, nhưng nếu anh làm thế, có lẽ cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn.

Nghĩ vậy, Ngô Siêu liền giơ hai tay lên, ngọn lửa phun ra từ lòng bàn tay.

“Ngô Siêu! Cậu muốn làm gì?”

Anh Sa đã bị thương nặng, hình như đã nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của Ngô Siêu, nên toàn thân sợ hãi tột độ.

“Tôi làm gì ư? Tôi đã nói là muốn rời khỏi Liên minh dị năng rồi, đây là quyết tâm của tôi.”

Hai ngọn lửa phóng ra, đập vào người anh Sa đã bị thương nặng, ngọn lửa nhất thời bốc cháy dữ dội, không thể không nói, lửa của Ngô Siêu cực kỳ đáng sợ, trong vòng mười mấy giây, anh Sa đã bị thiêu rụi thành nắm tro tàn, biến mất khỏi thế gian.

Ngô Siêu lại liếc nhìn Sở Vĩnh Du, rồi chạy ra ngoài, mấy chưởng môn và võ giả đã quy hàng cũng run rẩy, đồng loạt cúi người với Sở Vĩnh Du, rồi vội vàng bỏ chạy.

Có thể thấy, chắc chắn nơi này sắp xảy ra một trận đại chiến thế kỷ, nếu bọn họ còn không đi, e rằng dư âm cũng có thể lấy mạng bọn họ.

Bóng người hoàn toàn biến mất, Sở Vĩnh Du nhìn Cửu Tà, bình tĩnh nói.

“Đến lượt chúng ta rồi.”
CHƯƠNG 417: CƯỢC TIN TƯỞNG MỘT LẦN

Sở Vĩnh Du vừa dứt lời, Cửu Tà đã xua tay nói.

“Tôi không đánh đâu, cậu có thể xem tôi là người thận trọng nhất, à không, là người lo lắng nhất trong thập đại Tà Tính, tôi không phải là đối thủ của cậu.”

Trước đây Cửu Tà vốn đã nghĩ như thế, nên lần trước mới liều lĩnh chạy trốn, cộng thêm lúc nãy Sở Vĩnh Du đã đánh chết Địa Sát Số 36, càng làm ông chắc chắn hơn.

Bởi vì ông muốn giết Địa Sát Số 36 cũng không thể nhẹ nhàng dùng hai đầu ngón tay như thế, hơn nữa còn không phóng Tiên Thiên Chi Khí, như vậy đã đủ chứng minh rồi.

Sở Vĩnh Du nghe ông nói vậy thì bật cười.

“Thật thú vị, tôi đã giết mấy Địa Sát, ai cũng cực kỳ kiêu ngạo, theo lý mà nói, lẽ ra thập đại Tà Tính phải kiêu ngạo hơn, nhưng ông lại cho tôi thấy mặt hiếm thấy.”

Cửu Tà lắc đầu nhìn Sở Vĩnh Du, sau một hồi ngẫm nghĩ, quả thật đây là mặt đầu tiên của ông.

“Nói thật, tôi cũng rất tò mò về cậu, một người từng bị Yêu Tà xem thường, lại từng bước trưởng thành đến mức cần phải cử thập đại Tà Tính ra tay, tôi luôn có trực giác, nếu một ngày nào đó, cậu tìm thẳng đến Yêu Tôn, tôi cũng không kinh ngạc.”

“Nói vậy là ông đã tình nguyện nói cho tôi biết một số bí mật của Yêu Tà? Chẳng hạn như đại bản doanh đang ở đâu?”

Cửu Tà nghe vậy thì sắc mặt trở nên trịnh trọng.

“Sở Vĩnh Du! Nơi đây có một thứ cực kỳ quan trọng với tôi, tôi phải lấy được nó để đi làm một chuyện, có lẽ sẽ mất khoảng một tháng, nếu lần này cậu có thể thả tôi đi, thì một tháng sau, tôi sẽ tới tìm cậu, nói cho cậu biết mọi chuyện về Yêu Tà mà tôi biết, cũng như những lời đồn đại mà tôi từng nghe qua, tôi nhất định sẽ không giấu giếm về Yêu Tà, lúc đó tôi sẽ nói hết những gì nên nói, chỉ mong cậu có thể giữ lại thi thể, cho tôi một chiếc quan tài và một nấm mồ.”

Dứt lời, Cửu Tà bắt đầu trở nên căng thẳng, nói thật, yêu cầu này hoàn toàn là hy vọng xa vời, với thái độ đuổi cùng giết tận của Sở Vĩnh Du với Yêu Tà, thì khả năng đáp ứng điều kiện để ông rời đi, gần như bằng không.

Một lúc sau, Sở Vĩnh Du mới giãn lông mày.

“Ông trả lời tôi một câu thì tôi sẽ đồng ý thả ông đi, Yêu Tà đi khắp nơi bắt cóc những đứa trẻ đó để làm gì?”

Cửu Tà thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng qua tia giận dữ, mặc dù rất nhanh nhưng vẫn bị Sở Vĩnh Du bắt được, trong lòng anh không khỏi tò mò.

Một thành viên tổ chức làm nhiều chuyện xấu xa tội ác tày trời, lại tức giận khi nghe thấy câu hỏi này? Thật hiếm thấy.

“Đó là mệnh lệnh của Tà Tính số 4, ngoài võ công cao cường, thì IQ của ông ta cũng cao một cách lạ thường, ông ta là nhà hóa học kiêm toán học, vật lý, y học vân vân, nên mấy đứa trẻ bị bắt cóc đều là để tên súc sinh đó làm thí nghiệm!”

Lúc nói ra vế cuối, trong người Cửu Tà càng tỏa ra luồng sát khí.

“Chỉ để bản thân làm thí nghiệm? Đúng là tên súc sinh, ông đi đi, đừng quên những lời ông đã nói.”

Cửu Tà vô cùng chấn động nhìn Sở Vĩnh Du.

“Cậu… cậu thật sự muốn thả tôi đi? Chẳng lẽ cậu không sợ tôi lật lọng, biệt tăm biệt tích à?”

Sở Vĩnh Du không trả lời câu hỏi này, mà xoay người rời đi, đời người đôi lúc cũng phải đánh cược, thập đại Tà Tính này có thể trở thành người đứng đầu tổ chức thần bí như Yêu Tà, anh không cho rằng dù anh phóng hết sát khí của Bạch Khởi thì Cửu Tà sẽ thật sự mở miệng, có lẽ ông ta vẫn còn chút thủ đoạn mà anh không biết, nếu đã như thế, tại sao anh không chọn đánh cược một lần.

Hôm sau, ở Thiên Vị Thực Phủ, ông chủ Vương đang đi qua đi lại trong văn phòng với vẻ mặt sốt sắng.

“Ông chủ, không sao đâu, ông cứ yên tâm.”

Phát đứng bên cạnh an ủi, ông chủ Vương bỗng tát vào mặt anh ta.

“Cậu câm mồm ngay cho ông! Cả ba người đều không liên lạc được, mà cậu lại nói với ông là không sao đâu? Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.”

Ông đã quen biết anh Sa nhiều năm, chẳng lẽ lại không hiểu anh ta? Giờ điện thoại ba người đều không liên lạc được, sao có thể không xảy ra chuyện?

Chẳng lẽ Sở Vĩnh Du đó thắng rồi? Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Rầm!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đá bay, mười mấy người hùng hổ xông vào, rồi Ngô Tiêu Tiêu và Ngô Siêu cũng xuất hiện.

Ông chủ Vương nhìn thấy Ngô Siêu thì thở phào nhẹ nhõm, vội đi tới chào hỏi.

“Cậu Ngô! Sao cậu lại tắt máy vậy, anh Sa đâu?”

Ngô Siêu nhấc chân đá vào bụng ông chủ Vương, lạnh lùng nói.

“Ông kéo tôi xuống nước rồi, họ Vương kia nghe cho rõ đây, hôm qua anh Sở đã nói ông chuẩn bị chi phiếu 300 tỷ, rồi đóng cửa Thiên Vị Thực Phủ, chẳng lẽ ông xem đó là lời gió thoảng bên tai.”

Cái gì?

Ông chủ Vương ôm bụng được Phát đỡ dậy, cả người sắp phát điên rồi.

“Chuyện này… cậu Ngô! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh Sa đâu? Tôi muốn đi gặp anh Sa.”

“Anh Sa? Anh ta chết rồi.”

Anh Sa chết rồi? Ông chủ Vương lảo đảo dựa vào bàn làm việc, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

Anh Sa lợi hại như vậy, cũng là chỗ dựa duy nhất của ông hiện nay lại chết rồi? Ngoài Sở Vĩnh Du ra thì còn ai có thể giết chết anh ta.

Ngô Tiêu Tiêu nhìn ông bằng ánh mắt sắc lẹm.

“Họ Vương kia, vì ông mà em trai tôi suýt mất mạng, tôi chỉ cho ông năm phút để chuẩn bị những thứ này, nếu không phải anh Sở nhân từ, thì giờ ông đã sớm đi xuống âm phủ đoàn tụ với anh Sa đó rồi.”

Câu nói này đã thức tỉnh ông chủ Vương, ông giật mình bắt đầu bận rộn.

“Vâng vâng! Tôi sẽ chuẩn bị ngay, cảm ơn anh Sở đã tha mạng cho tôi, cảm ơn anh Sở, tôi hứa sẽ biến mất khỏi Tỉnh Thành, tôi xin hứa.”

Anh Sa chết rồi, ông đâu dám ở lại Tỉnh Thành nữa? Ngộ nhỡ ngày nào đó Sở Vĩnh Du đổi ý, nói không chừng ông còn có thể bỏ mạng trong mơ.

Thiên Hi Các, sau một ngày một đêm bận rộn sửa chữa, cuối cùng đã mở cửa trở lại, đúng như câu rượu ngon không sợ hẻm sâu, vừa mở cửa mà giữa trưa đã chật kín rồi.

Sở Vĩnh Du cũng đang ở đây, nếu anh đã giải quyết chuyện này, tất nhiên phải làm cho sạch sẽ.

Anh đang đứng ở cửa thì thấy Ngô Tiêu Tiêu dẫn Ngô Siêu tới.

“Anh Sở, đây là chi phiếu của họ Vương kia, em đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, ngoài ra, em thật sự cảm ơn anh đã cho em trai em cơ hội làm người lần nữa, nếu nó dám tái phạm, em…”

“Cậu đừng nói nữa, bản thân cậu ta biết rõ hậu quả tái phạm, nên hai người đi đi.”

Sở Vĩnh Du nhìn chi phiếu 300 tỷ này, sau khi chào Thư Di một tiếng thì quay về nhà.

Đêm đó, Đồng Ý Yên trở về, ăn tối xong thì cùng Hữu Hữu xem TV, rồi chợt nói với Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du, gần đây anh có rảnh không? Công ty chúng em đã tiếp nhận kế hoạch hỗ trợ một vùng núi nghèo khó, em định đích thân tới đó khảo sát thực địa, sẵn tiện chứng thực việc sử dụng quỹ, anh cũng biết em luôn muốn làm việc thiện sau khi có tiền mà.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Ồ? Đúng lúc chỗ anh có chi phiếu 300 tỷ do người khác ủy thác cho anh, anh vốn định tìm người đáng tin cậy để làm từ thiện, nếu thế thì thuận tiện rồi.”

Cùng lúc đó, nhà họ Bạch ở Vân Kinh, toàn bộ trực hệ nhà họ Bạch đều có mặt đông đủ.

Bạch Trảm Hòa nhìn con cháu đời sau ở bên dưới rồi trầm giọng nói.

“Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Bạch Thanh bước ra khỏi đám đông, lớn tiếng hô.

“Ba, chúng con đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Bạch Trảm Hòa siết chặt nắm đấm, ánh mắt thoáng qua tia thù hận không thể đè nén, rồi vung tay, căm hận nói.

“Chín giờ sáng mai sẽ bắt đầu trận đánh.”
CHƯƠNG 418: ĐÃ GIẢI QUYẾT GIÚP ANH

Một ngày mới lại đến, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đã quyết định xong kế hoạch ba ngày sau sẽ đi đến vùng núi nghèo khó kia.

Sáng sớm, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên gần như ra ngoài cùng một lúc.

Đến biệt thự Mã Trạch đang nghĩ ngơi, Sở Vĩnh Du bước vào lập tức nhìn thấy Mã Trạch đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tinh khí thần đã khôi phục rất nhiều, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt ra.

“Chào ngài.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Xem ra khả năng chữa thương của chú Cửu kia rất không tầm thường, cậu khôi phục rất tốt.”

Mã Trạch cười cười.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy cơ thể đã khá hơn nhiều.”

Nói xong, trong mắt Mã Trạch lóe lên vẻ kích động.

“Thưa ngài, còn một tuần nữa là đến trận chiến đấu lựa chọn chiến thần nước R rồi.”

Sở Vĩnh Du vỗ vai Mã Trạch, ăn nói hùng hồn.

“Yên tâm, những gì tôi nói ra thì chắc chắn sẽ làm được, Tư Đồ Yến chắc chắn phải trả giá bằng cả sinh mạng.

Đang nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, Sở Vĩnh Du tưởng Văn Khả Hân hay là chú Cửu đến, sau khi mở cửa ra, cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ người đến đây lại là Đông Linh.

“Đông Linh?”

Đông Linh thấy Sở Vĩnh Du, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, vội vàng chào hỏi.

“Chào ngài.”

Sở Vĩnh Du quay đầu nhìn thoáng qua Mã Trạch cũng đang lộ ra vẻ khiếp sợ, nghĩ đến gì đó.

“Là Huyết Cốt hay Hình Thiên nói cho cô biết?”

Đông Linh cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ xíu.

“Ừm, là Hình Thiên nói cho tôi, nói Mã Trạch bị thương nặng, tôi… tôi mới định đến thăm anh ấy.”

Sở Vĩnh Du hơi mỉm cười, lui sang một bên, anh làm thủ lĩnh sao có thể không biết Mã Trạch thích Đông Linh, chỉ là không vạch trần mà thôi, hơn nữa hình như Đông Linh không thích Mã Trạch cho lắm.

Bây giờ Đông Linh bị phế võ công, trở thành người bình thường, không lẽ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi?

“Tôi còn có việc, đi về trước.”

Sở Vĩnh Du nói một câu làm Đông Linh càng cúi thấp đầu hơn, cho dù là Mã Trạch thì sắc mặt cũng không khống chế được, ánh mắt tránh né.

Ra khỏi biệt thự, Sở Vĩnh Du nhận được điện thoại của Văn Khả Hân.

“Trưa nay mời tôi ăn cơm coi như cảm ơn đi, ngày mai tôi phải rời khỏi tỉnh thành rồi.

Sở Vĩnh Du đúng là cần phải cảm ơn Văn Khả Hân về chuyện của Mã Trạch và Chu Tiếu, hơn nữa lúc trước cũng coi như đã hứa sẽ mời cơm rồi.

“Được.”

Đi vào nhà hàng, chú Cửu đã đứng chờ trước cửa.

“Anh Sở, cô chủ nhà tôi đã bao cả nhà hàng này rồi, đồ ăn cũng đã bưng lên, mời vào.”

Bao hết? Sở Vĩnh Du khó hiểu, có cần làm rầm rộ thế này không.

Sau khi anh vào, không ngờ chú Cửu lại không vào theo, mà lại đứng canh ngoài cửa, càng thêm kỳ quái là, nơi Sở Vĩnh Du đi qua đều không nhìn thấy bất cứ nhân viên phục vụ hay quản lý tiếp đón này, giống như nhà hàng ba tầng này không có một bong người, cực kỳ kỳ quái.

Đi thang máy lên lầu ba, mở cửa một căn phòng bước vào, Văn Khả Hân đã ở bên trong.

“Lại đây nào, hôm nay coi như tôi là nhân viên phục vụ, có yêu cầu gì thì cứ việc nói.”

Nói xong, Văn Khả Hân đứng dậy rót cho Sở Vĩnh Du một ly rượu vang đỏ, mà vị trí lại ở ngay bên cạnh Văn Khả Hân.

Sở Vĩnh Du cũng không hề do dự, lập tức bước qua ngồi xuống, không nói cái khách, Văn Khả Hân không thể nào chơi ba cái trò quyến rũ anh linh tinh này nọ, bao cả nhà hàng có lẽ là vì muốn yên lặng.

“Đầu tiên mời tôi một ly để cảm ơn đi.”

Nhìn ánh mắt có chút nghịch ngơm của Văn Khả Hân, Sở Vĩnh Du nhận ra có gì đó không đúng, hỏi.

“Ý của cô là, tôi cảm ơn cô không phải vì chuyện của Mã Trạch?”

Văn Khả Hân búng tay.

“Thông minh lắm, chẳng trách lại có thực lực mạnh đến thế, sức quan sát kinh khủng thật, đúng vậy, chuyện của Mã Trạch đã qua rồi, chuyện anh phải cảm ơn tôi là tôi đã cứu công ty của vợ anh, đương nhiên, dựa vào mối quan hệ và năng lực của anh, chắc chắn cũng có thể giải quyết được phiền phức này, nhưng dù sao tôi cũng đã làm người tốt trước giúp anh, có phải cũng nên cảm ơn tôi không?”

Công ty của Yên Yên? Sở Vĩnh Du nhíu mày.

“Đừng đoán mò, là nhà họ Bạch ở Vân Kinh, đúng là huy động nhân lực định ngắm bắn công ty của vợ anh, nhưng đã bị tôi giải quyết, không lẽ anh không nên mời tôi một ly sao?”

Nhà họ Bạch? Sở Vĩnh Du lắc đầu bật cười, anh đã lộ ra bản thân có bao nhiêu sức nặng ở nhà ông cụ Thượng Quan rồi, vậy mà nhà họ Bạch vẫn dám kiếm chuyện sao?

Nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng lắm Bạch Trảm Hòa cũng là người lăn lộn nhiều năm, đã tận mắt nhìn thấy tình hình đó, nếu không có lý do nhất định phải kiếm chuyện với Sở Vĩnh Du anh thì chắc chắn sẽ không thể nào bí quá hóa liều mà ra tay lần thứ hai, ở chỗ này chắc chắn có một số bí mật mà anh không biết.

“Tôi làm việc là phải làm cho sạch sẽ, tôi cũng đã điều tra nguyên nhân cho anh luôn rồi, một người con cháu tên Bạch Mông trong nhà họ Bạch nói anh bắt cóc em gái của anh ta, bảo anh ta trộm kiếm của tổ tiên nhà họ Bạch ra, đây là nguyên nhân nhà họ Bạch muốn trả thù anh.”

Bạch Trảm Hòa đã ra tử lệnh, bất cứ kẻ nào trong nhà họ Bạch đều không được truyền tin tức ra ngoài, Văn Khả Hân lại vẫn biết được, còn biết được rõ ràng như thế, đủ để thấy được năng lực này đáng sợ đến thế nào.

Sau khi nói xong, Văn Khả Hân lấy một cây bút trong túi xách ra, sau đó rút một tờ giấy bắt đầu viết gì đó.

“Bạch Mông đã bị ban độc dược chết rồi.”

Nói xong, đặt giấy vệ sinh trước mặt Sở Vĩnh Du, hình như là một dãy số điện thoại.

Sở Vĩnh Du không hề do dự, lấy điện thoai ra, gọi cho số điện thoại ghi bên trên.

Văn Khả Hân thấy hành động của anh thì cười khẽ, giống như những gì cô nghĩ, Sở Vĩnh Du đúng là có một chút phong cách vương giả, đổi thành những người khác, nếu có được thực lực và mối quan hệ như thế, nếu nhà họ Bạch dám bôi nhọ anh, vậy không cần phải nghĩ về hậu quả nữa, nhưng không ngờ Sở Vĩnh Du vẫn đồng ý gọi cú điện thoại này.

Điện thoại kết nối, bên kia truyền ra một giọng nói già nua.

“Ai đó?”

“Tôi là Sở Vĩnh Du, Bạch Trảm Hòa, kiếm Sát Thần Bạch Khởi của ông không phải tôi và con cháu của ông trộm, nếu ông tin, tôi có thể xem như những chuyện ông làm chưa bao giờ xảy ra, nếu ông không tin, lại còn dám âm thầm giở trò, vậy đừng trách Sở Vĩnh Du tôi không khách sáo.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du lập tức cúp máy, mặt Bạch Trảm Hòa ở bên kia vô cùng tăm tối, suýt chút nữa đã bóp nát điện thoại ngay tại chỗ.

Lên kế hoạch mấy ngày, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, ngay lúc chuẩn bị ngắm bắn mang tính chất hủy diệt với công ty bất động sản Hoa Thiên của Đồng Ý Yên thì ông lại nhận được điện thoại của một nhân vật lớn, người kia, ông không hề có chút năng lực chống đối nào.

Cũng chính người kia bảo ông dừng lại tất cả hành động.

Bạch Trảm Hòa không thể hiểu nổi, Sở Vĩnh Du rất lợi hại, nhưng muốn làm người này lên tiếng, hơn nữa còn vì chút việc nhỏ này, hình như cũng không thể giải thích nỗi.

Bây giờ nghe Sở Vĩnh Du nói thế, Bạch Trảm Hòa đang trong cơn tức làm gì còn suy nghĩ được nhiều chuyện như thế, cho rằng đây chính là miệt thị và khiêu khích trần trụi của Sở Vĩnh Du.

“Tức chết tôi rồi!”

Xe lăn run rẩy kịch liệt, khí thế của Bạch Trảm Hòa kích động điên cuồng, Bạch Khảm và Bạch Thanh đứng cách đó không xa giật thót, không biết lúc nãy ông cụ nghe điện thoại của ai, không ngờ lại giận đến mức này.

“Khinh người quá đáng! Sở Vĩnh Du, cậu chờ đó, tôi không thể gióng trống khua chiên đi đối phó cậu, nhưng vợ cậu làm công ty bất động sản đúng không, nếu nhà đã xây xong đột nhiên sập thì sao? Tôi xem cậu có thể làm gì!”
CHƯƠNG 419: GIẢ VỜ

Trong nhà hàng ở tỉnh thành, Sở Vĩnh Du và Văn Khả Hân uống sạch bốn chai rượu vang, mặt Văn Khả Hân có hơi ửng hồng, làm cho người đẹp có khí chất chỉ có thể nhìn từ xa không thể chạm vào như Văn Khả Hân có thêm một ít sắc thái khác thường.

“Sở Vĩnh Du, anh ba của tôi vô cùng kiêu ngạo, anh ấy còn là thiên tài học võ, đến cả ba tôi và mấy ông già trong nhà đều khen ngợi hết lời, hoàn toàn không ngờ trong chốn thành phố này lại thua anh, mấy ngày nay mỗi khi tôi nhớ lại, vừa khiếp sợ lại vừa thấy thú vị.”

Sở Vĩnh Du cười cười.

“Anh ba của cô thật sự có thực lực rất mạnh, là người mạnh nhất trong số những tiên thiên võ giả tôi từng thấy từ trước đến giờ.”

Những lời này làm Văn Khả Hân cười đến run người, Sở Vĩnh Du không hiểu gì cả, lời anh nói rất buồn cười sao?

“Xin lỗi ha ha, anh càng nói như thế thì tôi lại càng cảm thấy anh ba của tôi quá tủi thân rồi, ha ha.”

Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, anh nói thật, Vănn Trọng Châu rất mạnh, ở cái tuổi đó lại mạnh như vậy, chắc chắn không thể thiếu thiên phú của bản thân, tài nguyên vân vân.

Đến đây, Văn Khả Hân lại uống cạn ly rượu, đột nhiên trịnh trọng nói.

“Sở Vĩnh Du, anh có biết nơi tôi sinh ra và lớn lên sao? Nơi đó…”

Sở Vĩnh Du đột nhiên nâng tay, ngắt lời Văn Khả Hân.

“Tôi không muốn biết, nước R rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có, càng có vô số chuyện không thể giải thích được, tôi không có khả năng lớn đến thế, cũng không có quá nhiều lòng tò mò, bây giờ chỉ muốn bình bình an an sống cùng vợ con, cho nên cô không cần nói.”

Văn Khả Hân lắc đầu, nhưng cũng không nói tiếp về đề tài này nữa, nhưng trong lòng lại cảm thán, thủy triều thời đại thường sẽ thúc đẩy mọi người tiến tới, Sở Vĩnh Du, có nhiều lúc không phải anh muốn làm gì là có thể làm được đó, một ngày nào đó, tôi tin chắc anh cũng sẽ tiếp xúc đến chỗ của chúng tôi.

Khi ra khỏi nhà hàng đã là ba giờ chiều, Sở Vĩnh Du đang định về nhà, đột nhiên lại nhận được tin nhắn thoại của điện thoại của Hồ Hân Hân.

“Anh Sở, tối nay anh rảnh không? Tham dự một bữa tiệc rượu cùng tôi đi.”

Nếu là người khác thì Sở Vĩnh Du đã từ chối từ lâu, nhưng đây là Hồ Hân Hân, là người mà Tỉnh Vu Dịch có lẽ sẽ xếp vào mục tiêu, huống chi sau khi Chu Vũ Đình ở Vân Kinh gặp chuyện, anh càng phải để ý kỹ càng hơn, tuy trên người Hồ Hân Hân đã bị đánh dấu ấn sát khí, nhưng nếu lấy được nhiều lòng tin hơn thì sau này khi xử lý những chuyện khác chắc chắn cũng tiện hơn nhiều.”

“Được.”

“Anh Sở đàn ông lắm! Đồng ý dứt khoát như thế, buổi tối tôi sẽ báo địa điểm cho anh biết.”

Cúp máy, bên cạnh Hồ Hân Hân, mặt Hồ Khê vô cùng kỳ quái.

“Hân Hân, nếu để ba biết chắc sẽ đánh nát mông em mất, đó là Sở Vĩnh Du, em thật sự định làm như thế sao?”

Hồ Hân Hân cười nghịch ngợm.

“Đương nhiên rồi, em cảm thấy anh Sở đối xử với em rất tốt, cứ như đối xử với em gái vậ, anh trai đi giữ mặt mũi cho em gái thì có gì không đúng chứ, hứ! Đâu có giống như anh, hừ!”

Hồ Khê cười khổ, cũng lười nói thêm gì nữa, đúng là quậy quá mà, nếu Sở Vĩnh Du thật sự là một tay đua xe thì cũng không nói, mấy trò đùa dai thú vị này cũng không có gì, nhưng bây giờ đã biết Sở Vĩnh Du có thân phận khủng bố như thế, là người mà cho dù là các hào môn ở tỉnh thành, các nhân vật lớn gặp đều phải cúi người chào, vậy mà còn dám chơi như thế, thật sự là… nhất định đừng có trái ngược hoàn toàn đó.

Về đến nhà trong nhà không có ai, Tư Phu và Đồng Thế Tân dẫn Hữu Hữu ra ngoài chời, ngồi ở bên ngoài, nhìn mặt hồ phẳng lặng, tâm cảnh của Sở Vĩnh Du đột nhiên trở nên bình hòa.

Hôm nay gặp được Văn Khả Hân, lại nhắc đến Văn Trọng Châu, anh đột nhiên nhớ đến tình hình sát khí mất khống chế lần thứ hai sau khi nhận được điện thoại của ông Tần.

Vuốt lá bùa được đạo sĩ già cho ở trước ngực, Sở Vĩnh Du nhíu mày.

Anh cũng đang tự hỏi, làm sao mới có thể thật sự biến sát khí của Bạch Khởi thành của anh đây? Lúc này, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên bóng người sư phụ Vô Phong Tử, người đã dẫn anh bước vào hàng ngũ võ đạo, đã lâu lắm rồi chưa gặp lại.

Bây giờ ngẫm lại, Sở Vĩnh Du cảm thấy may mà đã đánh tan võ hồn của Bạch Khởi, nếu không không biết chính anh sẽ bị kéo sâu vào đến mức nào, đúng là một ẩn số chưa biết được.

Cứ ngồi tự hỏi như thế, mãi đến khi Hồ Hân Hân gửi tin nhắn messeger đến, mới kéo suy nghĩ của anh quay về với hiện thực.

Lúc này mới phát hiện ra, không ngờ đã sắp bảy giờ rồi, không khỏi cười khổ, có đôi khi, vào những lúc lơ đãng, thời gian lại trôi qua rất nhanh.

Trước cánh cửa đủ loại màu sắc chớp nháy của KTV, Sở Vĩnh Du bước xuống xe taxi, Hồ Hân Hân đang đứng chờ.

“Anh Sở, anh chậm quá, tôi chờ anh lâu lắm.”

“Kẹt xe.”

Hồ Hân Hân bĩu môi nói.

“Anh Sở, nhiệm vụ của anh ngày hôm nay là giả làm bạn trai của tôi, hơn nữa còn là bạn trai có bối cảnh cực kỳ ghê gớm, làm mấy người dám tơ tưởng đến tôi phải bỏ cuộc hết.”

Nghe được lời này, mặt Sở Vĩnh Du vô cùng kỳ lạ, lần đầu tiên thấy người ăn nói thẳng thừng như thế.

“Hồ Hân Hân, tôi là người có vợ có con, cho nên tôi sẽ không giả làm bạn trai của bất cứ ai.”

Hồ Hân Hân bất đắc dĩ, sau đó nói.

“Vậy được rồi, vậy anh giả làm anh nuôi của tôi, một ông anh nuôi cực kỳ trâu bò, mấy người khác thì cũng không có gì để nói, đáng ghét nhất là một người tên Mã Minh, lúc trước là bạn học của tôi, chắc khoảng năm sáu năm trước gì đó, cả nhà đều dọn đến Thiên Hải, việc làm ăn càng làm càng lớn, những mỗi tháng đều về tỉnh thành hai ba lần, nói là có chuyện làm ăn ở bên này, hừ! Nhưng thật ra tôi biết rất rõ, anh ta chỉ muốn ngủ với tôi thôi.”

Suýt chút nữa Sở Vĩnh Du đã bị sặc nước bọt rồi, một cô gái ngọt ngào đáng yêu như Hồ Hân Hân, không ngờ lại có thể nói ra mấy lời trắng trợn đến thế.

Thấy vẻ mặt của Sở Vĩnh Du, Hồ Hân Hân hơi tức giận nói.

“Anh Sở, anh không tin hả? Lúc đi học anh ta yêu thầm tôi, còn tỏ tình nữa, tôi không đồng ý, không phải mấy thằng đàn ông đều có ước mơ được ngủ với người mình từng yêu thầm hay mối tình đầu sao? Hơn nữa tên Mã Minh này, ánh mắt đều cực kỳ trần trụi.”

Sở Vĩnh Du thấy hơi nhức đầu, xem ra chỉ cần nói đến kẻ thù thì Hồ Hân Hân sẽ mất sạch dáng vẻ đáng yêu.

“Nếu cô ghét như thế thì có thể không đến tham dự bữa họp mặt này mà, không thấy anh ta không phải là được rồi sao.”

Hồ Hân Hân lắc đầu, kéo Sở Vĩnh Du đi vào trong.

“Tôi cũng muốn lắm, nhưng tên đó ỷ vào anh ta có tiền, gần như đã mua chuộc hết tất cả bạn học có quan hệ tốt và bạn thân của tôi, lần nào cả đám cũng thay nhau rủ rê tôi, anh nói coi tôi từ chối được sao?”

Sở Vĩnh Du cười cười không nói gì nữa, vào thang máy cùng Hồ Hân Hân, mấy thanh niên thời nay không thèm ăn cơm, cứ đến chỗ này ca hát uống rượu, đúng là tùy ý tiêu hao cơ thể thanh xuân mà.

Mà hai người không chú ý đến, có hai người đang ngồi ở khu nghỉ ngơi của sảnh lớn, lấy điện thoại di động ra ngay lúc thang máy đóng cửa.

“Cậu Minh, không sai, Hồ Hân Hân dẫn theo một người đàn ông đến, xem dáng vẻ cử chỉ đều rất thân mật… Vâng, cậu Minh yên tâm, tôi biết phải làm gì.”
CHƯƠNG 420: LẲNG LẶNG GIẢ VỜ

Đến lầu bốn, vào một phòng VIP, trong đó có mười mấy thanh niên nam nữ đang ngồi, đúng là giống như Hồ Hân Hân nói, tên Mã Minh kia đã mua chuộc tất cả mọi người bên cạnh cô, rõ ràng là không thể không tới.

“Hân Hân! Quy định cũ, đến trễ thì phải bị phạt rượu.”

Ở giữa ghế sofa dài, một người thanh niên tóc vàng cười nói, ánh mắt khi nhìn về phía Hồ Hân Hân đúng là cực kỳ nóng rực.

“Mã Minh! Anh không nói tiếng nào thì sẽ chết sao? Giới thiệu với mọi người, đây là anh nuôi của tớ, Sở Vĩnh Du.”

Hồ Hân Hân vô cùng kiêu ngạo, nếu không biết Sở Vĩnh Du ghê gớm như thế thì cô cũng không kéo Sở Vĩnh Du đến dự tiệc, như vậy chẳng khác nào hại Sở Vĩnh Du.

Nhưng nếu đã biết thân phận, đương nhiên là phải khác.

“Anh nuôi?”

Một thanh niên mặc áo ba lỗ ngồi cách Mã Minh không xa cười mỉa đứng dậy nói.

“Hân Hân, bọn tôi cũng là đàn ông, đương nhiên biết đàn ông muốn gì nhất, anh nuôi? Vậy có khác gì ba nuôi đâu, chắc chắn có ý đồ xấu đối với cô, cô phải cẩn thận đó.”

Sau đó, mấy cô gái cũng đi đến cạnh Hồ Hân Hân, ủng hộ.

“Đúng đó Hân Hân, bây giờ có rất nhiều người xấu, cậu nhận anh nuôi lúc nào thế?”

“Nghe tớ đi Hân Hân, hết hôm nay thì mau cắt đứt quan hệ nhanh đi, nếu không cậu chắc chắn sẽ là người chịu thiệt và hối hận đó, đừng để tên nào đó kéo quần lên rồi lại không chịu nhận, lúc đó muộn rồi.”

Thấy bạn thân của cô nói càng ngày càng khó nghe, Hồ Hân Hân hơi tức giận, nếu không phải đã quen biết rất nhiều năm, chỉ dựa vào chuyện dễ dàng bị Mã Minh mua chuộc, cô cũng đã nghỉ chơi mấy người này từ lâu rồi, không ngờ bây giờ còn… “Được rồi! Sao mấy cậu không nể mặt Hân Hân gì thế, Sở Vĩnh Du? Anh nuôi đúng không? Nếu anh đã lớn thì chắc cũng hiểu quy tắc, đến trễ sẽ bị phạt rượu, anh làm anh nuôi, tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn nhìn em gái nuôi của anh uống rượu đúng không, anh cân hết được chứ?”

Mã Minh cười nói, Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Được thôi.”

Vốn dĩ muốn đến để Hồ Hân Hân nở mày nở mặt, tuy Sở Vĩnh Du sẽ không chấp nhặt với mấy tên nhóc ranh này, nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ cơ bản.

“Sảng khoái! Rót rượu!”

Mấy người kia lập tức cười xấu xa đặt rượu và mấy ly rượu được sắp xếp chỉnh tề đến trước mặt Sở Vĩnh Du, một người còn cười nói.

“Làm anh thì phải uống đồ nguyên nhất, không cần pha thêm nước khác vào.”

Mọi người đều bắt đầu hả hê, đám rượu tây nguyên chất này nếu uống hết toàn bộ đống ly này, chắc cũng sẽ hết một chai, sau đó lại rót rượu thêm, chắc chắn Sở Vĩnh Du sẽ nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ, đến lúc đó coi như mất sạch mặt mũi.

“Không được! Mấy người có ý gì hả! Đến trễ phạt rượu cũng được, nhưng làm sao lại phạt nhiều đến thế, còn là rượu tây nguyên chất, vì sao chứ!”

Hồ Hân Hân không đồng ý, đứng cản trước mặt Sở Vĩnh Du, giống như một con gà mái đang bảo vệ con.

Mã Minh vội vàng nói.

“Hân Hân đừng giận mà, nếu anh ta không uống được thì thôi vậy.”

Giọng điều trêu chọc và trào phúng kia, ai mà không hiểu chứ, một vài người còn phối hợp cười thành tiếng.

“Hân Hân, không sao, chút rượu này không ảnh hưởng gì đến tôi.”

Sở Vĩnh Du nhẹ nhàng đẩy Hồ Hân Hân ra, cầm lấy bình rượu tây trong tay thanh niên, làm người đó hơi sững sờ.

“Nhiều ly như thế này, chắc cũng sẽ rót hết một chai rượu, vậy tôi uống hết chai rượu này, coi như là phạt vị đã đến trễ.”

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Sở Vĩnh Du đã cầm chai bắt đầu tu ừng ực.

Mọi người trợn mắt há to miệng nhìn cảnh này, thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, mọi người đều biết nếu rượu tây không thêm đã thì sẽ khó uống đến mức nào, vậy mà tên này lại cầm bình tu?

Hơn nữa, sau khi du nhập vào nước R, trong hộp đêm hoặc rất nhiều nơi khác, phần lớn người đều pha với các loại nước có gas khác, thật sự không có quá nhiều người uống rượu tây nguyên chất với nước đá, bây giờ là tình hình gì thế này… Trong lúc họ ngây người, Sở Vĩnh Du đã nốc xong, dốc ngược chai rượu xuống, không còn một giọt, sau đó đặt lên bàn, không nói tiếng nào kéo Hồ Hân Hân ngồi xuống ghế sofa.

Cho dù là Hồ Hân Hân thì cũng ngơ ngác, có thân phận địa vị cao cũng không đồng nghĩa với việc có thể tu một chai rươu tây, trời đất ơi, anh Sở quá trâu bò.

“Anh Minh, uống… uống hết thật rồi.”

Người cầm bình rượu lúc nãy không tin cầm bình rượu lên lắc lắc, khi nhìn sang Mã Minh, ánh mắt đã tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Mã Minh thầm hừ lạnh trong lòng, vốn muốn cho tên Sở Vĩnh Du này mất mặt, không ngờ lại mang đến chấn động, mẹ nó cực kỳ khó chịu, lập tức vỗ tay cười nói.

“Ghê gớm! Đúng là bội phục, chai rượu Hoàng Gia Pháo Mừng 38 năm gần sáu mươi triệu của tôi đã bị một mình anh uống hết rồi, ngon không? Chắc là lần đầu tiên uống chai rượu đắt như thế đúng không.”

Sở Vĩnh Du gật đầu nói.

“Đúng là lần đầu tiên, nhưng chẳng ngon lành gì.”

Sở Vĩnh Du không hề nói dối, anh không thích uống rượu tây, chỉ uống rượu trắng.

Những lời này lọt vào tai người khác lai mang theo hai ý nghĩa, rất rõ ràng, chắc gia cảnh của Sở Vĩnh Du rất bình thường, nói không chừng có thể làm cô chiêu nhà giàu có như Hồ Hân Hân nhận làm anh nuôi là dựa vào lừa gạt và tửu lượng kinh khủng này.

Mã Minh lại cười to hơn, nói lớn.

“Đi, nói với phục vụ, mang thêm ba chai nữa đến, anh nuôi này của Hân Hân có tửu lượng tốt đến thến, mấy chai này chắc cũng không đủ.”

Có người lập tức đi ra ngoài, có vài cô gái còn nói móc nói mỉa.

“Anh Minh hào phóng quá, nếu tôi nhớ không lầm lần trước anh mới nạp ba trăm triệu và thẻ hội viên đúng không, ha ha, tôi chưa bao giờ thấy ai dám uống Hoàng Gia Pháo Mừng như anh cả.”

“Đúng đó đúng đó, làm đàn ông, có thể không có cái gì, nhưng lại không thể không có tiền, Hân Hân, đúng không?”

Hồ Hân Hân hừ lạnh nói.

“Mấy cậu toàn là mấy cô gái bị tiền làm mờ mắt.”

Trong phòng bắt đầu ồn ào, Mã Minh lại dùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Sở Vĩnh Du.

Lúc trước nghe mấy cô gái kia nói tối hôm nay Hồ Hân Hân muốn dẫn một người đàn ông đến tham dự, cho nên anh đã chuẩn bị sẵn sàng ngay từ đầu, anh đã bỏ rất nhiều công sức vì cô gái Hồ Hân Hân này, sao có thể để người khác phá rối được.

Nếu thằng chó này có tửu lượng cao đến thế, vậy chắc chắn không thể chuốc rượu, xem ra có thể thực hiện kế hoạch thứ hai rồi.

Hơn một tiếng sau, Hồ Hân Hân đứng dậy, hành động lấy giấy vệ sinh làm Mã Minh biết, cuối cùng cô cũng muốn đi vệ sinh rồi.

Vội vàng nháy mắt ra hiệu, một thanh niên lập tức tranh vào nhà vệ sinh trước Hồ Hân Hân, còn nói.

“Xin lỗi Hân Hân, bị tiêu chảy, cậu đi nhà vệ sinh bên ngoài đi, có lẽ tôi hơi lâu đó.”

Hồ Hân Hân cũng không cảm thấy gì, gật đầu ra khỏi phòng.

Chờ đến khi cô quay về, sắc mặt rất khó xem, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

“Hân Hân! Cô làm sao thế?”

Mã Minh biết rõ còn cố hỏi, Hồ Hân Hân tức giận nói.

“Lúc nãy có một tên lưu manh vỗ mông tôi, tức chết tôi rồi, hạng người gì cũng có.”

Mấy thanh niên lập tức đứng lên, một người cầm vỏ chai rượu quát.

“Mẹ nó! Đứa nào gan đến thế, đi! Tìm nó!”

Một thanh niên trong số đó còn khó chịu nói với Sở Vĩnh Du.

“Không phải anh là anh nuôi của Hân Hân sao? Vậy mà anh vẫn còn thờ ơ ngồi đây à?”

Sở Vĩnh Du lại bình tĩnh vẫy tay.

“Không cần, bọn họ sẽ tự tìm đến nhanh thôi.”

CHƯƠNG 421: XÉ RÁCH MẶT
Mã Minh sao có thể bỏ qua cơ hội này được, cũng cầm một chai rượu lên, đanh giọng nói.
“Ha ha! Đàn ông nếu mà hèn, vậy còn gọi đàn ông sao? Hân Hân nhà chúng ta mà cũng dám ức hiếp, cho dù là thiên vương lão tử, hôm nay cũng phải khiến anh ta mất một lớp da, nếu đã có ai gan bé không dám đi, vậy các cậu đi theo tôi!”
Lời nói hùng hồn, ánh mắt kiên định như vậy đã khiến rất nhiều nữ sinh đều khen ngợi, chỉ có Hồ Hân Hân hừ lạnh một tiếng.
“Mã Minh! Ai là Hân Hân nhà cậu, không biết nói chuyện thì đừng nói linh tinh, chuyện của tôi không liên quan đến cậu!”
Lời này coi như là dội một gáo nước lạnh lên đầu Mã Minh, nhưng đối phương cũng không để tâm, sớm đã quen với kiểu thái độ này của Hồ Hân Hân.
Trò hay mới vừa bắt đầu, Hân Hân, cậu sẽ nhìn thấy người đàn ông có bản lĩnh, rốt cuộc là như nào.
Ngay sau đó, cửa phòng bao mở ra, mười mấy người hùng hổ ào ào xông vào, chỉ riêng khí thế đã khiến mấy du côn tay cầm chai bia bên này vội vàng cho tay ra đằng sau, sợ đối phương nhìn thấy chai rượu mình cầm rồi trực tiếp vây lại đánh.
“Mẹ nó! Anh! Chính là cô gái này, vừa rồi tát em một cái, ông đây chẳng qua chỉ vỗ mông của cô ta mà thôi, ả điên!”
Một người trong đó chỉ, một thanh niên mặt mày lạnh lùng đứng đầu nhìn xung quanh, không có ai dám nhìn thẳng anh ta.
“Các người chơi tiếp, cô gái này tôi đưa đi, ai có ý kiến?”
Không có ai dám hé răng, nhưng Mã Minh lại chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi mở miệng.
“Anh ta là anh trai nuôi của cô gái anh muốn dẫn đi, khuyên các người vẫn là cút sớm đi thì tốt hơn, nếu không người anh trai nuôi này, anh ta là rất lợi hại đó.”
Mọi ánh mắt đều nhìn sang Sở Vĩnh Du vốn cúi đầu xem điện thoại, các kiểu vui sướng khi người khác gặp họa đều xuất hiện ở trong ánh mắt.
Anh không phải trâu bò lắm sao? Anh không phải trấn định sao? Bây giờ tiếp tục diễn đi?
Bọn họ đều biết, Sở Vĩnh Du đây là bị Mã Minh chơi khăm rồi, thời khắc mấu chốt hiện nay, nếu như không đứng ra, vậy Hồ Hân Hân sẽ nghĩ như nào, sau này cũng không cần liên lạc nữa, đàn ông hèn nhát như vậy, cô gái nào sẽ thích chứ, trong này không chia anh trai nuôi hay bạn trai gì hết.
Nhưng nếu như đứng ra, vậy khả năng tám phần đều sẽ bị mười mấy người mang ánh mắt cay độc mặt mày dữ dằn này đánh hội đồng, tóm lại, chính là trong ngoài không phải là người.
“Các người giở trò lưu manh, còn có lý không hả?”
Hồ Hân Hân không sợ, dựa vào đâu cô ta bị ức hiếp, ngược lại những người này lại tìm tới cửa trước.
“Ả điên, im mồm cho ông.”
“Cô ấy nói không sai, các người hiếp người, sao ngược lại vẫn chiếm lý vậy?”
Kèm theo lời nói, Sở Vĩnh Du để điện thoại lên bàn, từ từ ngẩng đầu lên.
Gương mặt lộ ra, mười mấy người đó trong nháy mắt đều sững người, sau đó, cơ thể có thể nhìn bằng mắt thường đang đồng loạt run rẩy kịch liệt, còn có người hãi hơn, khóe miệng cũng run rẩy không ngừng.
“Anh… anh Sở.”
Thanh niên cầm đầu trước đó bị dọa cho hồn bay phách lạc, là thủ hạ của thủ hạ dưới trướng Báo Đốm, tuy địa vị thấp, nhưng lại không cản trở việc bọn họ không biết Sở Vĩnh Du, không, nên nói sau khi xảy ra chuyện của người thân Báo Đốm, hiện nay chỉ cần là người của bên Báo Đốm, không có ai không biết Sở Vĩnh Du, đều là nhìn chằm chằm bức ảnh đến mức suýt nữa có thể đếm rõ được có bao nhiêu sợi tóc.
Nghĩ đến lời Báo Đốm nói, bức ảnh đã gửi xuống, ai không có mắt dám đắc tội với Sở Vĩnh Du, vậy không có gì phải bất ngờ, trực tiếp đưa tới trại chó cho chó ăn.
Trong nháy mắt, mười mấy người đều quỳ bụp xuống đất, bọn họ còn chưa muốn chết.
“Anh Sở! Chúng tôi không biết là anh, cầu xin anh tha thứ cho chúng tôi, cầu xin anh.”
Một màn chấn động lòng người như vậy, so với việc trước đó Sở Vĩnh Du uống hết một chai Hoàng Gia còn khoa trương hơn rất rất nhiều.
Cho dù là Mã Minh, cả người đều đực ra hết, những người này không phải là diễn viên ông lão thuê tới sao? Sao đột nhiên lại quỳ trước tên Sở Vĩnh Du này, hơn nữa trên trán còn tấm lấm mồ hôi lạnh, rõ ràng là rất sợ, chứ không phải giả bộ, cho dù là diễn viên chuyên nghiệp, cũng tuyệt đối không thể làm tới mức thật như vậy.
Hồ Hân Hân cũng ngây dại, cô ta biết Sở Vĩnh Du lợi hại, nhưng cũng sẽ không không thực tế như vậy, người tùy tiện đến gây sự, nhìn thấy gương mặt này thì muốn quỳ xuống xin tha? Đây không phải là con người, là thần rồi.
“Nói đi, nói xong thì cút.”
Lời nói của Sở Vĩnh Du rất ngắn gọn, nhưng mười mấy người đó nghe thấy, lại đều như được đặc xá, lời này dường như là định bỏ qua cho bọn họ rồi, không cần bị lôi đến trại chó cho chó ăn nữa, còn có chuyện gì may mắn hơn nữa sao?
“Cảm ơn anh Sở, cảm ơn anh Sở, đem người vào đây!”
Thanh niên đó hằn học nói xong, mấy thủ hạ lập tức xông ra khỏi phòng bao, khi quay lại, vác một người trẻ tuổi.
“Anh Sở, cậu ta tên Lý Tư, là cậu ta cho tôi 90 triệu bảo tôi diễn vở kịch này, bảo một thủ hạ của tôi ở bên ngoài đợi, chỉ cần Hồ Hân Hân ra khỏi nhà vệ sinh thì vỗ mông của cô ta, tất cả chuyện này đều là do cậu ta sắp xếp.”
Người trẻ tuổi tên là Lý Tư lúc này vô cùng hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Lượng! Anh đây là có ý gì? Anh đang nói cái gì?”
Trong mắt tên thanh niên vụt qua tia cay độc, dây đến Sở Vĩnh Du, con mẹ nó ai thèm quan tâm mày là ai.
“Còn không thừa nhận? Đánh cho ông!”
Đối với điều này, Sở Vĩnh Du không có ngăn cản, những tên này phải chịu chút dạy dỗ mới nhớ kỹ trong lòng, nếu không đơn thuần vì Hồ Hân Hân, làm như vậy cũng là cần thiết.
Bụp bụp!
Tay đấm chân đá một trận, kiểu người trẻ tuổi sinh ra trong nhà rất có điều kiện như Lý Tư, đều là kẻ da mỏng thịt mềm, đâu chịu được sự đấm đá này, cho nên trực tiếp cầu xin.
“Đừng đánh nữa! Tôi nói! Tôi cái gì cũng nói, đều là Mã Minh bảo tôi làm, anh ta muốn dạy dỗ người đàn ông đi cùng Hồ Hân Hân, mới bày ra trò này, không có liên quan đến tôi!”
Lý Tư của lúc này cuối cùng cũng biết, lần này là đá phải tấm sắt rồi, những người này là biết ba anh ta làm cái gì, vậy mà đều dám ra tay thật, có thể thấy Sở Vĩnh Du ngồi thản nhiên bên kia có địa vị rất khủng bố cỡ nào.
Lời nói của Lý Tư khiến tất cả mọi người đều nhìn sang Mã Minh, rất nhiều người đều hơi đơ ra.
Mà Mã Minh thì sao, khi đang do dự nên giải thích làm sao, Hồ Hân Hân không biết từ khi nào đã đi tới trước người anh ta, nhấc tay tát một cái.
“Cậu thật bỉ ổi!”
Tiếng tát giòn tan vang lên, nhưng không có ai giúp Mã Minh nói chuyện, bọn họ tuy đều bị mua chuộc, nhưng cũng quả thật là bạn rất nhiều năm với Hồ Hân Hân, Mã Minh theo đuổi như nào, bọn họ giúp thế nào cũng được, nhưng dùng thủ đoạn hèn hạ như này thì có hơi quá đáng quá rồi.
Đám người anh Lượng lúc này nhìn thấy Sở Vĩnh Du khoát tay, như được đặc xá, như một làn khói chạy khỏi phòng bao.
Trong phòng bao vốn vô cùng náo nhiệt, lúc này là im lặng như tờ, Hồ Hân Hân cũng quay lại chỗ cũ, cầm chiếc túi xách nói với Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở! Chúng ta đi thôi.”
Xảy ra chuyện như này thì cô ta không tin Mã Minh sau này còn có mặt mũi quấn lấy cô ta nữa.
Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại không có động tác, gần như là cùng lúc, Mã Minh ôm má bị tát một cái mà bạo phát.
“Hồ Hân Hân! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Nếu đã xé rách mặt rồi, hôm nay để cô xem thử bộ mặt thật của Mã Minh tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK