Văn Khải Tinh vô cùng vui vẻ, đi qua vuốt ve món đồ đó, cười nói với Sở Vĩnh Du.
“Nó tăng tốc lên một trăm cây số trong vòng tám giây, vận tốc cao nhất có thể đạt đến một trăm chín mươi sáu dặm một giờ, đây chính là đồ vật mà tôi đã dùng rất nhiều tiền để định chế ở nước ngoài, người bình thường căn bản không dám chơi, cũng chỉ có võ giả như chúng ta. Không, võ giả bình thường cũng không có cách nào khống chế loại Kart này.”
Nhìn thấy đây chính là cái được gọi là bảo bối, Sở Vĩnh Du thật sự há hốc mồm.
Nhưng mà anh có thể hiểu những lời mà Văn Khải Tinh đã nói, loại xe Kart này bởi vì tiểu xảo, hơn nữa còn kề sát đất, bình thường đều nằm khoảng mười dặm, bốn mươi hoặc năm mươi dặm trên đường đua là giới hạn, chạy nhanh hơn nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng mà hai chiếc xe này lại có thể đạt đến một trăm sáu mươi dặm, chắc có lẽ là người bình thường đều sẽ bị dọa chết.
“Cậu bạn Sở, có muốn chơi một chút không nào, kích thích lắm đấy. Đối với những cao thủ võ giả đỉnh phong như chúng ta mà nói, rất ít khi có thể tìm được đồ vật kích thích.”
Do dự một chút, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Được, vậy thì cứ chơi thôi.”
Văn Khải Tinh dẫn đầu đi đến chiếc xe màu vàng trong tiếng cười to, Sở Vĩnh Du thì đi đến chiếc màu đỏ.
“Đi theo tôi, ở sân sau có một đường đua chuyên nghiệp.”
Hai người lái chiếc Kart đi khỏi, Văn Tông Miểu và Văn Khả Hân vội vàng đi theo ở phía sau.
Đến sân sau, đúng là có tồn tại một đường đua Kart chuyên nghiệp, có thể nhìn ra được Văn Khải Tinh đã bắt đầu ngứa tay.
“Cậu Sở, cậu thử trước một chút đi, nếu như cảm thấy ổn thì một lát nữa chúng ta so tài với nhau, như vậy mới thú vị.”
Cười cười, Sở Vĩnh Du lái chiếc Kart vào trong đường đua, tăng tốc toàn lực, đúng là nhanh đến dọa người. Lên một trăm cây số chỉ cần có tám giây, cho dù là người bình thường ngồi trong xe thể thao, loại cảm giác đẩy lưng ấy cũng làm cho người ta cảm thấy bất an. Huống hồ chi là chiếc Kart không có biện pháp bảo hộ gì hết, hẳn là có thể dễ dàng tưởng tượng loại cảm giác này.
Lái một vòng, Sở Vĩnh Du cũng đã rất thỏa mãn, đúng là rất thoải mái, chẳng trách Văn Khải Tinh lại si mê như thế.
“Lợi hại nha cậu Sở, lần đầu tiên lái nó, vậy mà còn có thể khống chế tốt như thế. Sao nào, có muốn so tài một chút không?”
“Được chứ.”
Một tia gian xảo lóe lên trong đáy mắt của Văn Khải Tinh, ông ta nói.
“Con người của tôi ấy, thích có thưởng lắm, cậu cảm thấy như thế nào?”
“Được thôi, nếu như tiền bối thua thì cho tôi hai trăm hạt Long Mễ, nếu như tôi thua…”
Sở Vĩnh Du còn chưa nói xong thì đã bị Văn Khải Tinh đánh gãy hơn nữa còn nói ra điều kiện làm cho người ta phải dở khóc dở cười.
“Hắc hắc, nếu như cậu thua, vậy thì cậu phải cưới cháu gái Văn Khả Hân của tôi.”