Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 800


Phụ huynh lục tục đón được con thì đều vội vội vàng vàng dẫn con rời đi, không dám ở lại tiếp tục xem náo nhiệt, dù sao đây là lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ ghê gớm Tàng Tiểu Thiên này chịu thiệt, sợ rằng đợi người của nhà họ Tàng tới, cảnh tượng sẽ rất khoa trương.


Đương nhiên, cũng có người ở lại, nhưng lui ra rất xa.


Khoảng hai mươi phút sau, tất cả các đứa trẻ đều đã được đón đi, nhà trẻ cũng đóng cửa lớn, các cô giáo bên trong đều lén lút đánh giá bên ngoài.


“Ba của Hữu Hữu này lợi hại nha, vậy mà dám đối đầu với nhà họ Tàng.”


“Hừ! Tôi ủng hộ ba của Hữu Hữu, Tàng Tiểu Thiên này quá đáng quá rồi, cả lớp không có đứa trẻ nào không bị cậu nhóc ăn hiếp, thật là đáng hận.”


“Mong ba của Hữu Hữu có thể cho nhà họ Tàng một bài học, nhưng khả năng quá quá thấp.”


Vào lúc này, mười chiếc Cadillac việt dã lái tới, từ trên xe, người bước xuống đều mặc đồ màu trắng, trước ngực đều thêu một hình giống như đám mây.


Trên chiếc xe đầu tiên, người bước xuống chính là một cặp vợ chồng trẻ, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp.


Thấy thế, Tàng Tiểu Thiên vội chạy qua.


“Ba mẹ!”


Hai người này chính là ba Tàng Phong của Tàng Tiểu Thiên và mẹ Hà Nguyệt của cậu.


“Tiểu Thiên con không sao chứ?”


Hà Nguyệt vẻ mặt quan tâm, không ngừng kiểm tra con trai bảo bối của mình.


“Mẹ con không sao, nhưng con gái của người đó tát con một cái, con muốn chú ta chết.”


Xoạt!


Ngay lập tức, hai người đều nhìn về phía Sở Vĩnh Du đang đứng đó một mình, Hà Nguyệt lập tức lạnh giọng nói.


“Lá gan của anh thật lớn! Vậy mà dám để bàn tay bẩn của con gái anh đụng vào con trai của tôi, còn không quỳ xuống nhận tội!”


Giọng nói của Sở Vĩnh Du lạnh hơn bọn họ.


“Con cái không dạy được, lỗi của ba mẹ, người phải quỳ xuống, là các người.”


“Kêu chúng tôi quỳ xuống? Khẩu khí của anh thật lớn!”


Trong mắt Tàng Phong tràn ngập sự khinh thường, đừng nói Tỉnh Thành cỏn con, dù là cả nước R, người có thể kêu anh ta quỳ xuống xin lỗi, căn bản không có ai, hoàn toàn không phải là một mạng có thể gánh được.


Những người khác đều hơi bắt đầu vây lại về phía Sở Vĩnh Du, chỉ chờ đợi chủ nhân hạ lệnh một tiếng thì sẽ công kích Sở Vĩnh Du.


Tàng Tiểu Thiên được ôm trong lòng, trên mặt nở nụ cười chiến thắng giống người trưởng thành.


“Ha ha! Lần này chú biết cái gì gọi là địa vị rồi chứ, đừng tưởng có chút võ lực thì có thể thích gì làm nấy, chú cũng chỉ đối phó được với đứa trẻ như tôi mà thôi, ba tôi có thể nghiền chết chú bằng một đầu ngón tay, quỳ xuống nhận lỗi cho tôi!”


Các phụ huynh vốn ở xa quan sát, lúc này càng lùi lại, cũng bị sự cường thế của nhà họ Tàng dọa, đội hình như này, lời nói như này, thật sự là một tay che trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK