Sở Vĩnh Du nhìn vợ, vẻ mặt rất nghi hoặc.
“Vợ à, em sao lại đột nhiên muốn học võ công?”
Thở dài, Đồng Ý Yên nói.
“Mấy ngày này em xem một bộ phim, nam nữ chính rất yêu nhau, người đàn ông đó chính là rất giỏi võ công, vậy mà có thể sống đến bốn năm trăm tuổi, nhưng anh ta luôn che giấu thân phận, còn thông qua dịch dung thuật khiến dung mạo của mình già đi theo tháng năm, cuối cùng đã cùng người phụ nữ mình yêu đi tới năm 80 tuổi, tận tay chôn cất.”
Nói đến đây, trong mắt Đồng Ý Yên dấy lên một tia bi thương.
“Bộ phim này, khác biệt lớn với thực tế không?”
Thì ra là như vậy, Sở Vĩnh Du bỗng tự trách, anh là thật sự quên mất chuyện này, quả thật, võ giả theo sự nâng lên của thực lực, có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng sẽ không khoa trương như vậy.
Nhưng có một điểm, Sở Vĩnh Du cũng không có hiểu toàn bộ, ví dụ sư phụ Vô Phong Tử, còn cả Đạo Không kia, và Tôn Đế cuối cùng xuất hiện cho anh thời gian một năm, những người này sống bao lâu rồi?
Thật là một ẩn số.
“Được, vợ à, chỉ cần em không sợ khổ, anh đích thân dạy em, có điều, em khả năng phải đợi chút, bởi vì công pháp anh tu luyện khá đặc thù, muốn truyền cho người khác, cho dù là người thân nhất của anh, cũng cần phải được sư phụ của anh gật đầu đồng ý.”
Đồng Ý Yên lập tức trở nên vui vẻ.
“Được! Vậy em có phải cũng có thể trở thành một nữ hiệp không? He he, rất tuyệt nha.”
Thấy dáng vẻ nghịch ngợm của Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du cảm thấy một ngọn lửa bùng lên, lập tức kéo chăn lên.
“Lượt thứ hai bắt đầu.”
Hai rưỡi đêm, Sở Vĩnh Du đứng ở ban công lộ thiên của phòng ngủ, nhìn ánh đèn tối mờ của Tỉnh Thành, trong đầu nghĩ đến những lời Đồng Ý Yên đã nói.
Nếu thật sự muốn học võ, vậy thì phải nhanh chóng, nhưng vấn đề mấu chốt là anh bây giờ căn bản không biết sư phụ Vô Phong Tử đang ở nơi nào, còn cả công pháp của anh, liệu có thích hợp cho phụ nữ học không?
Có lẽ, nên đến Phiền Vân Quan tìm Đạo Không tiền bối lần nữa rồi.
Vào lúc này, chiếc điện thoại để trên chiếc bàn bên cạnh đột nhiên rung lên, là một tin nhắn lạ.
Mở ra xem, Sở Vĩnh Du chợt vui mừng trong lòng, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.
Trang trại chăn nuôi ở ngoại ô Tỉnh Thành, Sở Vĩnh Du đến nơi, một bóng người đã đứng ở đó chờ đợi.
“Cửu Tà, ông coi như tuân thủ giao hẹn.”
Người này chính là Cửu Tà, tuy sớm hơn một chút so với thời gian giao hẹn một tháng, nhưng ít nhất ông ta tuân thủ lời hứa của mình.
Cửu Tà khẽ mỉm cười.
“Đại nhân, bên thôn Trương tôi đã sắp xếp xong rồi, trong lòng không có bất kỳ vướng bận, đương nhiên muốn hoàn thành ước định rồi.”
Nói xong, Cửu Tà đưa cho Sở Vĩnh Du một chiếc USB.
“Trong chiếc USB này có tư liệu chi tiết về tất cả thập đại tà tính và ba mươi sáu Địa Sát trong Yêu Tà, cả Yêu Tà, đoán chắc cũng chỉ có chỗ tôi có, bởi vì những năm này, đều là tôi tự mình thu thập.”
Sở Vĩnh Du bất ngờ, phần tư liệu này thật sự quá quý giá, ngay cả anh cũng không ngờ có thể có được.
“Đại bản doanh của Yêu Tà thì sao?”
“Cũng ở trong đó, là một hòn đảo nhỏ rất bí mật, làm sao tiến vào, tôi ở trong đều đánh dấu rất chi tiết, có điều đại nhân, có thể tìm được yêu tôn hay không, cái đó không phải là điều tôi dám bảo đảm. Người đó chắc ở trong đảo nhỏ bế quan, nhưng cụ thể ở đâu thì thật sự không ai biết cả.”
Nói đến đây, Cửu Tà tạm hoãn lại.
“Có chuyện tôi vẫn muốn nói một chút, đại nhân, yêu tôn rất mạnh, mạnh đến mức khiến người tức lộn ruột, cậu nếu như khi không có nắm chắc tuyệt đối, tuyệt đối tuyệt đối đừng đi.”
Rất mạnh? Sở Vĩnh Du cười nói.
“Mạnh cỡ nào?”
“Đại nhân, theo tôi cảm nhận, cậu bây giờ chắc cũng là Võ Vương rồi nhỉ?”
Sau khi thấy Sở Vĩnh Du gật đầu, Cửu Tà trịnh trọng nói.
“Đã từng có một Võ Vương, một ông lão tự nói đã sống hơn 200 năm, không biết làm sao tìm được đại bản doanh của Yêu Tà, một mình xông vào, đánh đâu thắng đó, không có ai có thể ngăn cản, vào lúc đó, yêu tôn đã xuất hiện.”
“Một quyền, yêu tôn chỉ cách không đánh ra một quyền, ông lão đó bị đánh tan cái gì cũng không còn.”
Nét cười của Sở Vĩnh Du biến mất, trong mắt xuất hiện một tia ngưng trọng.
Một quyền giết chết một Võ Vương, Sở Vĩnh Du thật sự cũng có thể làm được, nhưng nếu những gì Cửu Tà nói là thật, một Võ Vương sống hơn 200 tuổi, thực lực thế nào cũng xếp ở top đầu, vậy mà vẫn bị một quyền đánh chết, điều này có hơi không dễ suy đoán rồi.
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Đến lúc này, Cửu Tà đột nhiên nở một nụ cười, ánh mắt mang theo một loại như trút được gánh nặng.
“Đại nhân, mời ra tay đi, nếu như có thể, xin hãy hỏa thiêu tôi là được.”
Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại lắc đầu.
“Ở thôn Trương, tôi nhìn thấy tình yêu mà những đứa trẻ đó dành cho ông là xuất phát từ trái tim, nói rõ ông quả thật là tự mình làm được, Sở Vĩnh Du tôi tuy từng thề, người của Yêu Tà, gặp là sẽ giết! Nhưng, tôi muốn phá vỡ lời thề, tôi không muốn nhìn thấy những đứa trẻ đó, mất đi một người rất thân cận. Có lẽ ông đã từng làm sai, nhưng ít nhất ông đã bù đắp, yêu cầu duy nhất của tôi, ở thôn Trương, mãi mãi đừng xuất hiện nữa.”
Lúc này… Cửu Tà sững người, ông ta quả thật không có ngờ Sở Vĩnh Du sẽ tha cho ông ta, nhất thời há miệng cũng không biết nên nói gì.
Đợi khi ông ta phản ứng lại, Sở Vĩnh Du đã biến mất không thấy đâu.
Lát sau, Cửu Tà chầm chậm quỳ xuống đất, trong lòng lẩm bẩm.
“Cảm ơn ơn không giết, tôi sẽ luôn sống ở thôn Trương.”
Sau khi đứng dậy, Cửu Tà giống như một đứa trẻ vui vẻ.
“Nhị Đản, Cẩu Oa, Tiểu Nha, chú cuối cùng cũng có thể yên tâm ở bên mấy đứa rồi.”
Tuy nhiên vừa xoay người, Cửu Tà lại sững sờ đứng tại chỗ.
Bởi vì đằng sau, không biết từ bao giờ xuất hiện một bóng người, dường như hòa làm một thể với bóng tối, nhìn không rõ tướng mạo, thậm chí ngay cả mặc quần áo gì cũng không nhìn thấy.
“Nhất Tà.”
Cửu Tà cười khổ, tuy cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng ông ta lại biết người đến là ai, là đệ nhất tà tính đứng đầu trong thập đại tà tính, cũng là một người thần bí nhất.
Đến hiện tại, cũng không có ai biết Nhất Tà rốt cuộc trông như nào, hoặc ngay cả là nam hay nữ cũng không thể phân biệt, bởi vì Nhất Tà nói chuyện, giọng nói đều trung tính còn mang theo một tia phiêu du bất định.
“Cửu Tà, bây giờ ông có hai sự lựa chọn, thứ nhất, tự vẫn tại chỗ, tôi mang xác của ông quay về tổng bộ; thứ hai, tôi sẽ ra tay, giết sạch tất cả mọi người của thôn Trương.”
Thở dài một tiếng, Cửu Tà mỉm cười tự giễu.
“Thì ra tất cả mọi chuyện tôi làm, ngươi hoặc yêu tôn đại nhân đều luôn biết, chỉ là không có ngăn cản mà thôi, là như vậy sao?”
Nhất Tà không có trả lời bất cứ cái gì, tay phải của Cửu Tà từ từ đưa ra.
“Ngươi biết, tôi không có lựa chọn, thôn Trương, quan trọng hơn tính mạng của tôi!”
Khi đang muốn ra tay kết liễu chính mình, Cửu Tà đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ, biểu cảm bỗng kinh sợ đến mức không thể tưởng tượng.
“Nhất Tà! Ngươi… lẽ nào yêu tôn đại nhân, là cố ý để tôi tiết lộ những thông tin đó cho Sở Vĩnh Du sao?
Các… các người rốt cuộc muốn làm cái gì?”