Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1002


Sở Vĩnh Du nhíu mày.


“Tại sao?”


“Đương nhiên là thành do nhẫn Vũ Lam, bại cũng do nhẫn Vũ Lam. Nếu như mười năm sau mà anh không thực hiện được yêu cầu của liên minh, vậy thì đương nhiên những người khác sẽ cho rằng anh là một kẻ thất bại, không có tư cách tiếp tục nắm giữ nhẫn Vũ Lam. Ha ha, cuối cùng chỉ có gia tộc Khổng thị là gia tộc đã tuyên thệ bán mạng cho nhẫn Vũ Lam là ở bên cạnh anh, những người còn lại đều là kẻ thù.”


Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du bỗng dưng mỉm cười.


“Vậy thì anh nên chúc phúc tôi tất cả đều thuận lợi, nếu không thì vụ hợp tác lần này chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển à?”


Cứ như vậy, bọn người Sở Vĩnh Du đi khỏi, Tom cũng làm đúng như lời mình đã hứa hẹn, thả những người nước R trong danh sách ra ngoài, đồng thời còn cho người đưa một nhóm người Sở Vĩnh Du đến sân bay.


Trước khi đi, Sở Vĩnh Du đưa danh sách cho Tom, anh ta đảm bảo những nhân tài bị mắc kẹt ở mỗi quốc gia sẽ được đưa về nước R nội trong một tuần.


“Tom, cậu thật sự cho rằng chỉ là một người lớn lên ở tinh cầu cằn cỏi như địa cầu cuối cùng thật sự có thể đăng đường nhập thất?”


Vẫn là vị lão giả tóc vàng trước đó đứng ở trong phòng tiếp khách đang nhìn Tom.


“Bát gia gia, tôi muốn hỏi ngài một câu, những người nước R làm được gì cho chúng ta?”


“Đương nhiên là vô dụng.”


Thứ mà địa cầu gọi là nhân tài, trong mắt người Huyền Hoàng Tinh bọn họ đương nhiên không đáng một xu.


“Thế thì không phải là dùng những người này để đổi được một vụ hợp tác? Sở Vĩnh Du còn chưa trưởng thành, chúng ta không có bất cứ tổn thất gì, nếu như quả thật trưởng thành rồi, lại nợ tôi một món nợ ân tình, sao lại không làm chứ?”


Bát gia gia mỉm cười.


“Ha ha, cái thằng nhóc này, đầu óc thật khôn khéo, chẳng trách khi xin phép đến địa cầu thì các lãnh đạo cấp cao đều đồng ý.”


Tom lắc đầu.


“Nằm trong dự liệu mà thôi, nhưng mà bây giờ cũng nên trở về rồi, tôi đến đây vốn dĩ là xem xem có cơ hội tìm được người nắm giữ nhẫn Vũ Lam để đạt thành hợp tác, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi ta, tôi cũng không cần tiếp tục ở lại đây làm gì, đúng là ở đây cằn cỗi thật sự. À đúng rồi, bát gia gia, xếp hạng của liên minh dành cho địa cầu là thứ mấy?”


“Sơ cấp.”


Huyền Hoàng Tinh đều sẽ đánh giá cấp bậc đối với tinh cầu mà mình xâm chiếm, những người dân đến đây đều căn cứ theo đánh giá cấp bậc, quyết định chia làm bốn cấp bậc, sơ cấp, trung cấp, cao cấp cùng với đỉnh cấp. Mà địa cầu là cấp bậc sơ cấp thấp nhất, chính là nói cho dù là khoa học kỹ thuật hay là kinh tế, hoặc là võ lực cá nhân đều là loại kém nhất, vậy thì người dân đến đây đương nhiên không phải là nhân vật gì cao siêu, cho nên để Tom đến đây mới có thể khiến cho mọi người bất ngờ như thế.


“Nếu như kỳ hạn mười năm đã đến mà Sở Vĩnh Du thực sự trưởng thành, có lẽ là địa cầu sẽ không còn là địa cầu đó nữa.”


Lúc máy bay đáp xuống sân bay bí mật ở Vân Kinh nước R, trên máy bay có khoảng năm mươi sáu nhân tài đứng đầu ở mỗi lĩnh vực vừa trở về từ nước Mỹ, bọn họ đều vui đến phát khóc, bọn họ cho rằng mình sẽ không thể gặp lại người nhà.


Vốn chính là đến nước Mỹ học tập, ai mà biết được lại xảy ra một chuyện bất ngờ lại đáng sợ như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK