Sau ba giờ bay, máy bay hạ cánh xuống sân bay Tetto của nước Nhật.
Giống như biết điều gì đó, Mặc Lục từ đầu đến cuối vẫn nằm trong ngực Yamakawa Gin liền nhảy một cái, sau đó lại nằm sấp trên đầu vai Sở Vĩnh Du.
Khuôn mặt Yamakawa Gin lưu luyến không rời, thật hết cách, Mặc Lục chẳng những vô cùng đáng yêu, mà thật sự giống như Sở Vĩnh Du đã nói, nó cực kỳ có nhân tính, từ trước đến nà cô ta chưa bao giờ thấy con chó nào như vậy.
Đừng nói cô ta, đến ngay cả Nozawa Yuri, từ đầu đến cuối chỉ cần có ý định sờ vào Mặc Lục một cái, thì sau đó nó sẽ ưm một tiếng, né tránh, dưới tình huống như vậy, tình cảm dành cho Mặc Lục vẫn không thay đổi, giờ phút này cô ta cắn môi dưới, mở miệng nói.
“Anh Sở, xin hỏi Mặc Lục thuộc giống nào? Có thể mua được ở đâu? Dùng bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng.”
Yamakawa Gin mặc dù không nói, nhưng trong ánh mắt biểu đạt rất rõ rằng cô ta cũng có ý nghĩ như vậy.
“Mặc Lục là tôi nhặt được, vậy nên hai người hỏi những thứ này, tôi thật sự không thể trả lời.”
Nói như vậy, Sở Vĩnh Du cũng không được cho là nói dối, Mặc Lục chắc chắn có thể xem là duy nhất, toàn bộ trái đất, có lẽ chỉ có một con này.
Huống hồ tên nhóc này lại còn dùng Long Mễ làm khẩu phần ăn, cho dù Yamakawa Gin là một phú bà nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn kế thừa tài sản của cha mình, có thể nuôi nó hay không còn là chuyện khác.
Câu trả lời của Sở Vĩnh Du khiến hai người phụ nữ vô cùng thất vọng, chỉ có thể lần nữa nhìn về phía Mặc Lục với ánh mặt mong đợi, nhưng tên nhóc này lại hoàn toàn không để ý, động một cái, lại hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy. Cũng không biết chạy vào chỗ nào trong quần áo Sở Vĩnh Du, tóm lại từ ngoài nhìn vào, hoàn toàn không phát hiện ra chút nào.
Máy bay hạ cánh, đã có hai chiếc xe việt dã Infiniti lớn đỗ ở đó chờ đón, cũng coi như xác nhận thân phận con gái nhà giàu của Yamakawa Gin.
“Gin, tôi về nhà trước, chúng ta liên lạc sau nhé!”
Nozawa Yuri nói xong, nhìn về phía Sở Vĩnh Du, cúi đầu nói.
“Anh Sở, lần nữa cám ơn ơn cứu mạng của anh ở nước R, nếu có việc gì Nozawa Yuri tôi có thể giúp được một tay, cũng xin anh cứ việc nói.”
“Được.”
Cứ như vậy, Nozawa Yuri lên một trong số hai chiếc xe Infiniti đó rời đi, Sở Vĩnh Du và Yamakawa Gin thì lên một chiếc khác.
“Cô Yuri, tổ trưởng Eguchi muốn cô gọi điện thoại cho anh ta!”
Ra sân bay, tài xế đang lái xe mở miệng nói, Nozawa Yuri ngồi phía sau bất đắc dĩ, Eguchi Fukuna ở Nước Nhật thật sự là thần thông quảng đại, khắp nơi đều có người, ngay cả Yamakawa Gin gọi lái xe tới, thế mà cũng vậy.
Cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại gọi ra ngoài.
“Yuri, tại sao không nhận điện thoại của tôi?”
“Tôi đã nói với Gin thời gian về nước cụ thể, còn liên lạc với tôi có ý nghĩa gì?”
Eguchi Fukuna ở đầu dây bên kia giống như cực kỳ khó chịu.
“Là bởi vì tên võ giả nước R Sở Vĩnh Du kia sao? Chẳng lẽ cô cho rằng hắn ta cho dù đi Nước Nhật tôi cũng không đối phó được hắn?”
Nozawa Yuri lười trả lời.
“Tôi cũng không nói như vậy, Eguchi đại nhân anh thần thông quảng đại đến mức nào nha!”
Giọng điệu như thế khiến Eguchi Fukuna đột nhiên tức giận.
“Cô… Chẳng lẽ cô và tên Sở Vĩnh Du kia đã lên giường với nhau?”
“Gặp lại sau, tôi mệt rồi.”
Điện thoại cúp máy, trong mắt Nozawa Yuri hiện lên một tia lạnh lẽo, từ sau khi cô ta bắt đầu buông thả bản thân, khắp nơi trên thế giới, bấy cứ người nào, không có một người đàn ông nào có thể từ chối chủ động suy nghĩ muốn làm chuyện gì đó với cô ta, Sở Vĩnh Du nhất định là người đầu tiên, hơn nữa đó cũng là người cuối cùng.
Vốn cho dù thế nào thì Eguchi Fukuna cũng sẽ đối phó Sở Vĩnh Du, mình như vậy, cũng chỉ là để khi chết Sở Vĩnh Du càng thêm đau khổ một chút mà thôi.
Người đàn ông Nozawa Yuri tôi đây chưa thưởng thức qua, những phụ nữ khác cũng đừng mong thưởng thức.
Trong một ngôi biệt thự cao cấp nào đó của Tetto Nước Nhật, một thanh niên bực dọc đập mạnh điện thoại di động xuống nền đất.
Anh ta chính là Eguchi Fukuna, bây giờ là người có uy danh nhất trong công ty Sonoda, nhưng có uy danh cũng chỉ là cái rắm, ông chủ thương nhất người con gái nhỏ Yamakawa Gin, chờ đến khi tài sản thật sự được chuyển giao, anh ta vẫn là cái rắm.
Mặc dù bản thân là người đã có vợ con, nhưng Nozawa Yuri lại hoàn toàn chinh phục anh ta, cho dù là thân thể hay tâm hồn, đều bị chinh phục một cách tuyệt đối.
Vậy nên anh ta đã quy định tiền thưởng hai năm của Nozawa Yuri, hai năm không phát sinh quan hệ với những người đàn ông khác, không ngờ lần này vậy mà… “Sở Vĩnh Du, thật to gan, chẳng những làm hỏng chuyện tốt của tao, còn dám ngủ với người phụ nữ của tao, tự tìm chỗ chết!”
Ở bên cạnh anh ta, một ông lão mặc võ sĩ phục samurai đang đứng, lập tức lên tiếng.
“Đại nhân, tôi sẽ phái người bắt đầu hành động!”
Nhưng Eguchi Fukuna lại đột nhiên nâng tay phải lên.
“Không được! Những võ sĩ dưới tay của ông tám phần không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du, dù thế nào hắn ta cũng là võ giả có thực lực của nước R, đến ngay cả cá mập hạng nặng cũng có thể tiêu diệt trong một lần duy nhất!”
Mặc dù hai đầu lông mày ông lão tràn đầy vẻ không phục, nhưng vẫn hỏi.
“Vậy ý đại nhân là?”
“Đi, đi với ta mời Nakato đại nhân, ông ta là ninja, đối phó với Sở Vĩnh Du, hẳn không thành vấn đề!”
Nghe nói như thế, hai mắt ông lão toả sáng, Nakato đại nhân chính là ninja thật sự, mặc dù chỉ là tầng lớp chót nhất trong các ninja, hạ nhẫn, nhưng trình độ lợi hại đã không phải là thứ mà bọn họ có thể tưởng tượng nổi.
Ví dụ như ông ta, mặc dù là người nổi bật nhất trong các võ sĩ, nhưng ở trước mặt ninja thật sự không chịu nổi một kích.
Thời gian trôi qua, vào buổi trưa, trong một nhà hàng gần Tetto, Sở Vĩnh Du và Yamakawa Gin ngồi đối diện nhau, đang nếm thử các món ăn độc đáo trên bàn.
“Anh Sở, anh cảm thấy đồ ăn có ngon không?”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Ừm, rất ngon, mặc dù tôi không thường xuyên ăn đồ ăn như vậy, nhưng hương vị thật đúng là rất ngon!”
Yamakawa Gin cười, Sở Vĩnh Du thích là được, cô ta còn lo là anh không quen.
Vốn định ăn đồ ăn của nước R, nhưng nghĩ đến vừa đến Nước Nhật, chắc chắn phải ăn một chút đồ ăn đặc sản, cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn đến đây.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên sau khi gõ của liền đi vào, ông ta đặt một sấp tư liệu bên cạnh Yamakawa Gin.
“Cô ba, đây là tất cả tư liệu liên quan đến Lý Phúc!”
“Làm phiền rồi, đưa cho tôi là được!”
Sở Vĩnh Du đưa tay, Yamakawa Gin vội vàng đưa tư liệu tới.
Lật xem, Sở Vĩnh Du nhíu mày lại.
Lý Phúc, chính là người liên hệ ở Tetto của Nam Cung Vô Phong, cũng là người phụ trách các vật phẩm do con trai cả của chủ tịch Nam Cung để lại.
Sở Vĩnh Du muốn lấy thứ gì đó, đương nhiên phải tìm người này trước, nhưng bây giờ, theo điều tra của công ty Sonoda, công ty có thế lực cực kỳ lớn sau lưng Yamakawa Gin, Lý Phúc đã chết, mặc dù mới chết được một năm, nhưng thực sự đã chết.
“Lý Phúc chết rồi, ông ta có con cháu không?”
Anh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, ông ta gật đầu.
“Anh Sở, Lý Phúc có một đứa con trai tên là Lý Quý, năm nay bốn mươi ba tuổi, nhưng ông ta không ở Tetto, mà là ở Osaka, hơn nữa Lý Quý này…”
“Không phải người bình thường.”