Lời nói của Đồng Ý Yên làm lần đầu tiên Sở Vĩnh Du phải đỏ mặt ở trước mặt của mọi người, ngay cả Tường Vi thiếu chút nữa nhịn không được mà cười thành tiếng, Bao Khánh Phong thì vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng cố gắng xua đuổi những lời nói đó ra khỏi đầu.
Nói đùa à, ông ta vừa mới nghe được chủ đề mang tính riêng tư của chiến thần nước R.
“Bà xã, chúng ta có thể đừng phô trương như vậy không?”
Chờ đến khi Sở Vĩnh Du xấu hổ lên tiếng, Đồng Ý Yên mới ý thức được cái gì đó, vội vàng giả bộ ho khan mấy lần, nghiêm mặt nói.
“Nói tóm lại đó tuyệt đối không phải là Sở Vĩnh Du.”
Nghiêm Tuyết Nhi thật sự nghe không hiểu có ý gì, chỉ vào bọn người Đồng Ý Yên rồi nói.
“Các… các người có ý gì chứ? Ai biết đội điều tra sự cố đặc biệt của các người có quan hệ thân thiết với Sở Vĩnh Du, được lắm, ở đây không được, thế thì tôi sẽ tố cáo đến Vân Kinh, tôi không tin là không có chỗ nào có thể chấp nhận bản án để trị tội Sở Vĩnh Du.”
Đúng lúc này, có mấy người bước vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính, mở miệng nói.
“Đội trưởng, tất cả các đoạn video đều đã được xác minh, và lời khai của các nhân chứng cũng đã được thông qua, chúng tôi kết luận rằng Sở Vĩnh Du đã thật sự xâm phạm nạn nhân Nghiêm Tuyết Nhi, chứng cứ vô cùng xác thực.”
Bao Khánh Phong gào lên ở trong lòng, sắc mặt nghiêm túc nói.
“Ông chắc chắn?”
Người trung niên gật đầu, sau đó nhấn remote điều khiển từ xa, màn hình lớn ở trong phòng lập tức hiện ra hình ảnh.
“Đây là video ở trong phòng, chúng tôi đã phân tích kỹ thuật, video này này sự thật không bị động tay động chân. Đây là vị trí hành lang căn phòng của người bị hại, trong vòng vài phút sau khi sự việc xảy ra, trong hành lang không có ai, cho nên đúng là Sở Vĩnh Du không có bước ra từ trong phòng của người bị hại.”
Nói đến đây, người đàn ông trung niên lại nhấn nút một lần nữa.
“Đây là 5 phút sau, camera ở hành lang đã bị người ta phá hủy, 10 giây tiếp theo, Sở Vĩnh Du xuất hiện trong thang máy, hiện tại camera đã xác minh rằng không có vấn đề gì, lễ tân ở sảnh cùng với một nhân viên phục vụ khác cũng đã xác nhận rằng quả thật là Sở Vĩnh Du đã cõng Nghiêm Tuyết Nhi, là người bị hại đi tới đại sảnh, không có gì khác biệt so với trong đoạn video.”
Nói đến đây, người đàn ông trung niên mới thở dài một hơi, ông ta không biết thân phận thật sự của Sở Vĩnh Du, tất cả phán đoán đều được tiến hành dưới trạng thái công bằng.
“Tổng hợp lại tất cả, chứng cứ phạm tội của Sở Vĩnh Du vô cùng xác thật, khó thể tiến hành bắt người.”
Thú vị nhất đó chính là sau khi nói xong mọi thứ, người trung niên lại nhìn về phía Sở Vĩnh Du. Thật ra thì sau khi bước vào cửa thì ông ta đã cảm thấy giống rồi, hiện tại so sánh với hình ảnh thì không cần phải phân trần gì nữa.
“Đội trưởng, cậu ta chính là Sở Vĩnh Du phải không.”
Hiện tại, Bao Khánh Phong cảm thấy rất rối rắm, nếu như tội danh này bị chứng thực thì sẽ xảy ra cuộc khủng hoảng rất lớn. Hơn nữa, ông ta làm gì có tư cách phán tội chiến thần nước R, cho dù là đội trưởng tổng bộ Phiền Tinh Thiên thì cũng không được, nhất định phải báo cáo lên cấp bậc cao hơn.
Mà Sở Vĩnh Du thì sao, nhìn đoạn camera trong hành lang, thế mà lại không có một ai rõ ràng, lúc đó anh với Lý Quang Quang đang đứng nói chuyện ở chỗ đó, lại càng thêm xác định chắc chắn là phía sau Nghiêm Tuyết Nhi còn có người, hơn nữa còn không phải là người đơn giản, có thể gây chuyện đến bước này.
Bất cứ căn phòng nào, lúc anh đi vào đều không cảm nhận được có người thứ ba tồn tại, hoặc là cao thủ còn lợi hại hơn cả anh, hoặc là hoàn toàn che giấu hơi thở cùng với nhịp tim của mình.
Bây giờ suy nghĩ lại, chắc là có chiều hướng vế sau.
“Bây giờ định tội không phải là quá mức đường đột à, ở bên trong có rất nhiều sơ hở, nếu Sở Vĩnh Du đã muốn gây án, tại sau xong việc không chịu đi ra ngoài phá hủy camera ở hành lang, hơn nữa, còn bị camera ở thang máy quay trúng, cái này không phải là giấu đầu lòi đuôi à?”
Mắt thấy Sở Vĩnh Du thật sự sắp bị định tội, Nghiêm Tuyết Nhi mở miệng phản bác lời nói của Tường Vi.
“Cô nói những lời này là có ý gì? Cho dù là Sở Vĩnh Du xuất phát từ mục đích gì mà phá hủy camera ở hành lang, có lẽ đó chỉ là sở thích của cậu ta, cũng không đáng kể, bởi vì cậu ta biết chuyện mà mình làm sẽ không bị bại lộ, nhưng mà ngàn vạn lần lại không nghĩ tới tôi lại có lắp đặt một cái camera.”
“Chỉ dựa vào điểm này, cậu ta đã hết đường chối cãi, nếu như các người còn dám tìm lý do, tôi sẽ lập tức đến Vân Kinh tố cáo.”
Bao Khánh Phong nhăn mày lại, trầm giọng nói.
“Cô Nghiêm, điều tra tình tiết vụ án gì thì cũng phải chờ có thời gian, bây giờ vẫn còn có một vài điểm đáng ngờ, chúng tôi cần phải thương lượng với nhau, cô hiểu chứ?”
Hừ lạnh một tiếng, Nghiêm Tuyết Nhi nằm gục xuống bàn, vừa khóc vừa nói.
“Được thôi, vậy thì tôi sẽ chờ các người có kết luận.”
Đi vào trong một căn phòng khác, sắc mặt của Tường Vi rất khó coi.
“Thưa ngài, tình huống hiện tại vô cùng bất lợi với ngài, mặc dù chúng tôi nghi ngờ là phía sau có người gây chuyện, nhưng mà bây giờ không có bất cứ chứng gì hết, đến lúc chúng tôi đi vào phòng để lấy camera thì đã không thấy đâu, đó coi như là bước đột phá duy nhất.”
Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du trở nên hứng thú.
“Ồ, sao cô lại cảm thấy camera đó là bước đột phá?”
“Thưa ngài, thực lực của ngài mạnh đến cỡ nào, gió thổi cỏ lay đều có thể phát giác ra, camera thông thường có rất nhiều người bình thường đều có thể nhìn thấy tiêu điểm, điều này đương nhiên không thể thoát khỏi mắt của ngài. Nhưng mà ngài lại không nhìn thấy nó, không phải là rất kỳ lạ à?”
Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du cười.
“Không tệ, Tường Vi, xem ra khoảng thời gian này cô đã có tiến bộ rất lớn.”
Không sai, đúng là Sở Vĩnh Du không phát hiện ra camera bị giấu đi. Nói rõ điều gì, nói rõ là nó rất nhỏ, nhỏ đến độ có thể bỏ qua, và một chiếc camera nhỏ như vậy mà lại thật sự có thể quay một đoạn video với chất lượng hình ảnh 4k, nó chắc chắn là một sản phẩm vô cùng cao cấp. Thông qua cái loại đồ chơi này, nhất định có thể điều tra ra được rất nhiều thứ, nhưng mà đáng tiếc là hiện tại không nhìn thấy nó đâu, chỉ có thể nói là đối thủ chuẩn bị một cách rất toàn diện, không hề bỏ lại bất cứ dấu vết gì.
“May mắn là anh vẫn còn có thể cười ra tiếng.”
Đồng Ý Yên liếc mắt một cái, Sở Vĩnh Du vẫn cười.
“Bởi vì cho đến bây giờ bà xã của anh vẫn luôn tin tưởng anh, cho nên anh mới có thể cười thành tiếng.”
Biểu môi, Đồng Ý Yên nói.
“Nói thật thì người gây ra chuyện lần này rất lợi hại, nếu như không phải em biết thời gian của anh tuyệt đối không chỉ là 3…”
Lời còn chưa nói xong, Đồng Ý Yên đã bị Sở Vĩnh Du che miệng lại.
“Bà xã à, em vẫn đừng nên tiếp tục nhắc tới vấn đề này nữa.”
Còn có một biện pháp khác, đó chính là bắt Lý Quang Quang, Sở Vĩnh Du tuyệt đối sẽ khiến anh ta ngoan ngoãn nói ra tất cả. Nhưng mà anh có thể nghĩ đến, hơn nữa, lúc đó Lý Quang Quang lại trắng trợn làm lãng phí thời gian của anh, chắc chắn là đối phương đã chuẩn bị từ lâu, chắc có lẽ là con đường này không khả quan cho lắm.
Nói đến đây, Bao Khánh Phong và Tường Vi phát hiện thật sự đi vào ngõ cụt, bọn họ tuyệt đối không tin Sở Vĩnh Du sẽ làm ra loại chuyện này, nếu như thật sự có nhu cầu về phương diện đó, muốn phụ nữ như thế nào mà không có, nhất định sẽ chơi cái loại trò chơi không biết chùi sạch mông à?
“Nếu như đã không còn cái gì đáng giá để xử lý, vậy thì tôi chỉ có thể liên lạc với một người.”
Sở Vĩnh Du mở miệng, mấy người bọn họ đều nhìn sang.
“Vĩnh Du, anh có cách phá vỡ cục diện này à?”
“Cũng không tính là tử cục, chẳng qua là bây giờ tôi dựa theo quy định mà làm việc, nếu như không dựa theo quy định thì tôi đã phá giải lâu rồi.”
Nói dứt lời, điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh lười biếng.
“Khách hàng lớn, tìm tôi có chuyện gì vậy? Anh biết là bình thường tôi nhận tiền công rất đắt, lần trước tòa cao ốc bị sụp đổ chuyện nào ra chuyện đó, lần này 1 đồng cũng không thể thiếu đó.”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Vũ, đội điều tra sự cố đặc biệt ở tỉnh thành, đến đây một chuyến đi, giá tiền không thành vấn đề.”
Vũ chính là hacker trong nhóm nhỏ lần trước xử lý chuyện tòa cao ốc sụp đổ, là hacker hàng đầu thế giới.
“Chúc mừng anh nha, tôi đang lái xe đi ngang qua tỉnh thành, phía trước là lối ra đường cao tốc, hăc hắc, sắp đến rồi, chuẩn bị tiền cho kỹ càng đi.”