“Nói thử xem.”
Sở Vĩnh Du nhìn Vương Tiêu, anh cũng rất tò mò người đứng phía sau rốt cuộc là có chuyện gì.
Sắp xếp lại ngôn ngữ, Vương Tiêu mở miệng nói.
“Tôi là người Liêu Thành, gia đình tôi có tài sản vài trăm tỷ. Một lần tình cờ nhận được một email nói là có thể kiếm thêm nhiều tiền, đó chính là mở một trường đấu thú, tôi mang theo thái độ tò mò tìm đến đó nộp ba trăm tỷ hội phí, sau đó chỉ cần tìm một nơi để xây dựng trường đấu thú, sau đó động vật biến dị cùng với những người nguyện ý đấu với động vật biến dị đều là do bọn họ tìm, tôi không cần phải quan tâm cái gì hết, hàng năm cứ chia bảy ba với bọn họ là được rồi.” , Ba trăm tỷ hội phí nhìn như có vẻ là rất nhiều, thật ra không phải vậy, cứ lấy trường đấu thú ở đây là ví dụ. Vé vào cửa bình thường là ba triệu, mười người thì ba mươi triệu, một trăm người chính là ba trăm triệu, ngoài ra còn có một số phí bổ sung như là đồ uống, nước giải khát, sau đó vì để kiếm được món lợi nhiều nhất mà còn có thể tham gia đặt cược. Một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đồ ngốc cũng có thể nghĩ ra được.
“Bọn họ là ai?”
Vương Tiêu lắc đầu.
“Tôi không biết, nhưng mà tôi biết có thể tìm bọn họ ở đâu.”
Buổi tối, Sở Vĩnh Du về nhà, anh cũng không gấp gáp đi đến nơi mà Vương Tiêu đã nói, dự định ngày mai lại khởi hành cũng không muộn, nếu không sẽ lỡ việc đến nhà trẻ đón con gái.
“Ba ơi, ba xem tiểu ma tiên biến thân đánh người xấu chạy đi.”
Hữu Hữu xem phim hoạt hình còn không ngừng lắc lắc cánh tay của Sở Vĩnh Du.
“Ở Hữu Hữu, con nói xem, tiểu ma tiên balabala lợi hại hay là ba lợi hại?”
Nói như vậy, cô bé này thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhìn tiểu ma tiên trên tivi, lại nhìn Sở Vĩnh Du một chút, nói với một chất giọng rất nghiêm túc.
“Hừ hừ! Vậy thì chắc chắn tiểu ma tiên balabala lợi hại rồi.”
Đồng Ý Yên ngồi ở một bên cười hỏi.
“Tại sao vậy?”
“Mẹ thật là ngốc quá đi, bởi vì tiểu ma tiên biết biến thân, còn ba thì không.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều buồn cười, nhưng mà cuộc sống như vậy mới chính là thứ bọn họ muốn.
“Vợ à, ngày mai anh phải đi ra ngoài một chuyến, chắc là buổi tối có thể trở về.”
Đồng Ý Yên gật đầu.
“Em biết rồi, anh nhớ chú ý an toàn là được. À đúng rồi, Vĩnh Du, em có gia nhập vào một bang phái ở truyền nhân của rồng, vừa vặn mới thành lập, chỉ có tám người thôi.”
Điều đó làm Sở Vĩnh Du khá bất ngờ, anh cười nói.
“Bang phái mới hả? Không phải là anh đã nói nếu như em muốn gia nhập thì cứ đến Tạc Thiên Bang của Phồn Hoa là được rồi à?”
“Không cần đâu, như vậy thú vị biết bao nhiêu, em đi ra bên ngoài tìm được những con dã thú đó, gặp được xem như là cứu được bọn họ, bang chủ cũng là con gái, còn rất thú vị, bây giờ còn gọi em là đại tỷ, sao em có thể từ chối được chứ. Dù sao cũng là trò chơi mà, chơi chính là để vui vẻ, quan tâm nhiều như vậy làm gì.”