Ra khỏi Long Môn, Sở Vĩnh Du quay về nhà họ Văn, dẫn theo Vưu Hân Diễm, định quay về thành phố lớn.
“Sở đại nhân, đây là một chút quà của nhà họ Văn chúng tôi, mong cậu đừng chê, cậu đại diện nhà họ Văn chúng tôi giành
chiến thắng trong đại chiến Thiên Tuyển, chúng tôi đã có được rất nhiều lợi ích.”
Ở cửa, Văn Tông Miểu sợ Sở Vĩnh Du không nhận, còn cố tình nói một câu như vậy.
Nhìn cái túi nhỏ, Sở Vĩnh Du biết bên trong là Long Mễ, cũng không có do dự mà nhận lấy.
“Cảm ơn.”
Chiếc xe .Jeep đi ra, vẻ mặt của người nhà họ Văn đều khác nhau, nhất là Văn Khả Hân, cắn chặt môi dưới, cô ta đột nhiên phát hiện mình đã yêu sâu đậm người đàn ông này, là kiểu hoàn toàn không thể tự thoát ra được.
“Con gái, nếu như thật sự thích thì mạnh dạn theo đuổi, ba lần này tuyệt đối ủng hộ con, nếu Sở Vĩnh Du cần Long Mễ như vậy, con về sau ở bên ngoài thu thập, không cần dâng cho gia tộc nữa, toàn bộ xem như vốn để con đi chung đụng với Sở Vĩnh Du.”
Nghe thấy lời của ba, Văn Khả Hân cảm kích gật đầu.
“Dạ, mong vậy.”
Đến bến cảng, một đoán đông đứng đó, toàn bộ đều là thành viên của Tạc Thiên Bang.
Bởi vì trước khi rời khỏi Long Môn, Sở Vĩnh Du đã nói với đại trưởng lão, cho nên Tạc Thiên Bang đường hoàng từ trong rừng đi ra, cũng không có ai ngăn cản.
“Chủ nhân.”
Phồn Hoa cầm đầu mở miệng, thành viên của Tạc Thiên Bang ở đằng sau cũng đồng thanh nói.
“Chủ nhân.”
Sở Vĩnh Du cũng lười đi nói gì, ngược lại còn trêu.
“Tôi tưởng các cô sẽ mang theo vũ khí nóng đã thu thập nhiêu năm chứ.”
Phồn Hoa vội nói.
“Chủ nhân, thành phố lớn chúng tôi cũng từng tới, những thứ đó đương nhiên không thể mang qua đó.”
“Ừ, đi thôi.”
Đúng 10 chiếc du thuyền, có thể thấy tài nguyên của Tạc Thiên Bang vẫn rất được.
Cuối cùng rời khỏi Cửu Long Vực, nhìn mặt biển vô tận, cảm xúc của Sở Vĩnh Du đã dao động, mặc kệ là đi gặp Tử thánh hay là ông nội của Vưu Hân Diễm, đều không quan trọng bằng đi gặp người trong nhà.
Dùng điện thoại vệ tinh thông báo cho Mã Trạch, khi đám Sở Vĩnh Du tới biên giới Tỉnh Thành, Mã Trạch đã ở đó đợi rồi.
“Đại nhân.”
Ôm Mã Trạch một cái, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Cô ta tên Phồn Hoa, bàn giao thứ của cậu cho cô ta, sau đó tìm một chỗ có thể sắp xếp bọn họ thì cậu có thể cùng Đông Linh sống cuộc sống bình yên rồi.”
Trong mắt Mã Trạch tràn ngập sự không nỡ, nhưng cũng hiểu, tứ đại thủ hộ tuy không tính là tan rã, nhưng cũng nên tách ra một khoảng thời gian ngắn.