Bất kể thế nào, chuyện Tôn Tiểu Bàn giúp anh trước đó đã vượt quá bản thân, còn là sắp xếp của sư phụ, đối với Sở Vĩnh Du mà nói, đều là sự giúp đỡ to lớn, cho nên chỉ mấy lần đi câu lạc bộ, thật sự giống như chưa báo đáp gì cả.
Ra khỏi phòng bao hoàng đế, mấy công chúa muốn tiễn anh, họ sớm đã nhìn ra địa vị của anh rất cao, ông chủ nhà mình cũng đích thân đến tiếp đãi, thái độ nịnh nọt đó tất nhiên là nhân vật lớn trong nhân vật lớn.
Người đẹp trai trẻ trung lại còn có địa vị như vậy, nếu họ có thể ngủ một đêm với anh, cũng là chiếm được món hời cực lớn.
Rất đáng tiếc, Sở Vĩnh Du đều xua tay từ chối, chỉ chừa lại một cô công chúa đi trước dẫn đường, đi về phía thang máy.
Rẽ góc ngoặt, đang đi, bỗng một trận tiếng bước chân vội vã vang lên, chỉ thấy đối diện Sở Vĩnh Du, trong hành lang, một người phụ nữ xông tới, tay phải che cánh tay trái, bước chân có chút hỗn loạn, như bị thương.
Mà người phụ nữ chạy vội vã, hoặc là nói đang trốn chạy này, cũng đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du, ánh mắt nổi lên tinh quang, hét lên.
“Vĩnh Du, cứu tôi!”
Nhìn người phụ nữ chạy lại gần, Sở Vĩnh Du đầu đầy nghi vấn.
“Cô là ai?”
Một câu nói ra, người phụ nữ sắc mặt vốn tái nhợt, che một bên cánh tay, thoáng chốc trợn to đôi mắt, không thể tin nỗi.
“Anh…anh lại không nhớ tôi?”
Lúc này, tiếng bước chân phía sau truyền tới, dường như cũng không màng quá nhiều, người phụ nữ tiếp tục nói.
“Tôi là Lạc Thủy Y của thành phố Ninh.”
Lạc Thủy Y? Sở Vĩnh Du lúc này cuối cùng mới nhớ ra, hình người là bạn của Tào Khả Nhu, trước đây còn từng xảy ra xung đột với Lạc Bân em trai cô ta.
“À, có việc gì sao?”
Có việc sao? Nếu Lạc Thủy Y không phải đang bị thương, có lẽ sớm đã tay đấm chân đá Sở Vĩnh Du rồi, dáng vẻ mình hiện tại thê thảm như vậy, anh còn hỏi mình có việc sao?
“Cứu tôi, có người muốn sàm sỡ với tôi, cứu tôi.”
“Đường chủ Nhược Thủy, không từ mà biệt như vậy, có phải không lịch sự quá không?”
Sau lưng truyền tới giọng nói, Sở Vĩnh Du nhìn thấy sáu người đang đi về phía này, cầm đầu là một người trẻ tuổi, tướng mạo xấu xí, mặt đầy rổ không nói, mắt còn hí đến mức hầu như không cách nào nhận ra, nhưng biểu cảm đó lại rất khoa trương.
Lúc đánh giá, Sở Vĩnh Du bỗng nhớ tới một vấn đề, hình như người trẻ tuổi này vừa rồi gọi đường chủ Nhược Thủy gì đó?
Nếu mình nhớ không nhầm, trong Truyền Nhân Của Rồng, lần thứ hai online đến trường đấu dạy học, gặp phải vài người, đều là bang chúng của Mê Vụ các gì đó, một người trong số đó nói đường chủ Nhược Thủy gì đó.
“Cô trong truyền nhần của rồng tên Nhược Thủy? Đường chủ Mê Vụ các?”
Đang nhìn truy bình phía sau, Lạc Thủy Y nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, lập tức sững sờ.