Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 652


Văn Khải Tinh vừa mới nói xong, trong nháy mắt Văn Khả Hân đỏ bừng cả mặt.


“Ông nội, Vĩnh Du đã kết hôn rồi, còn có con nữa, ông nói cái gì vậy chứ… đúng là càng già càng không đứng đắn mà.”


Biết là Sở Vĩnh Du đã kết hôn, thế mà Văn Khải Tinh còn không tuyệt vọng vì bất ngờ, ngược lại còn thuận theo tự nhiên mà nói.


“Vậy à, không sao hết, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường mà, để Khả Hân làm vợ hai của cậu, có được không?”


Văn Khải Tinh không phải là đang nói đùa, một người trẻ tuổi ưu tú như thế, thành tích căn bản không có gì để đánh giá, nếu như có thể trói chặt ở nhà họ Văn, vậy thì căn bản không cần phải nói tới lợi ích.


“Tiền bối cứ nói đùa, tốt hơn hết chúng ta cứ so tài một trận là được rồi.”


Sở Vĩnh Du hoảng sợ rồi, ông già này cứ liều chết muốn nhét cháu gái vào trong tay của mình, hay là đừng có phần thưởng gì luôn cho rồi, nếu theo sau đó có cạm bẫy, mình nhảy vào hồi nào cũng không biết.


Nói đến đây, Văn Khải Tinh không tiếp tục nói gì nữa, hai người nhìn đèn xe ở phía trước, xem như đã tiến vào trạng thái tranh tài.


Vốn dĩ Văn Khả Hân còn muốn xem cho kĩ, nhưng đã chạy mất rồi, cô ta thật sự không thể nghe được những lời mà ông nội của mình nói. Nhưng thật ra thì làm sao mà cô ta không có cảm xúc tốt với Sở Vĩnh Du được chứ, loại cảm giác đã biết không có kết cục mà còn ôm theo hi vọng, đó mới là đáng sợ nhất.


Văn Khả Hân là con nhà giàu, có cái gì cũng không thiếu, nguyện vọng duy nhất lúc này chính là tình yêu mà mình muốn, nhưng mà lại chỉ gặp Sở Vĩnh Du, bản thân của cô ta cảm thấy vận mệnh thật sự trêu cợt con người.


Sâu trong rừng rậm ở Cửu Long Thành, trong căn phòng trên cùng của Tạc Thiên bang, Phồn Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi hơi nhếch lên.


“Có thể giết Lục bộ Võ vương nhà họ Yến trong chớp mắt? Sở Vĩnh Du, cậu thật sự làm tôi vui mừng đó, nói không chừng cậu còn có thể trở thành chủ nhân của tôi nữa là? Ha ha, thật sự mong chờ.”


Thời gian dần dần trôi qua, đại chiến Thiên Tuyển Cửu Long Thành cũng đã bắt đầu.


Phía sau ngọn tháp cao Long Môn, ở đây cũng có tồn tại một rừng cây, nhưng mà lại được Long Môn hao tốn một phần lực lớn để có thể ngăn cách với những rừng rậm khác, hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế của bọn họ.


Ở trong đó không cần phải lo lắng có thú dữ, đại chiến Thiên Tuyển được diễn ra ở bên trong.


“Cảm thấy như thế nào?”


Bắt đầu là cuộc so tài chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, lúc này, Sở Vĩnh Du mỉm cười nhìn Vưu Hân Diễm, cô ta đã khôi phục khá ổn.


“Cũng được, anh Sở, cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ không làm anh phải thất vọng vì cơ hội mà anh đã giành cho tôi.”


“Được rồi, cố lên.”


Nhìn Vưu Hân Diễm đứng trong nhóm người dự thi, nụ cười trên mặt của Sở Vĩnh Du càng sâu hơn nữa, cô gái này thật sự rất kiên cường.


“Cuộc thi đấu chiến lực đỉnh tiêm võ giả cửu phẩm, kiểm tra rất nhiều thứ, trong số bọn họ, ai bước ra khỏi rừng rậm này trước thì người đó thắng trận.”


Văn Khả Hân đứng ở bên cạnh Sở Vĩnh Du, sau khi nói xong thì chỉ vào một khu vực to lớn trống trải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK