Lúc này không ngừng có người dòng chính của nhà họ Tàng chạy tới, ai cũng trợn mắt há hốc mồm, gia chủ thật sự muốn giết con trai của mình sao? Chuyện này…
Chỉ có Tàng Phong trong đám người thở dài một tiếng, Sở Vĩnh Du là người có nhẫn Vũ Lam, đừng nói kêu em trai của anh ta chết, dù diệt cả nhà họ Tàng cũng không dám có bất kỳ tiếng phản kháng nào.
“Không không! Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi.”
Nhìn thấy ba của mình xoay đầu nhìn, trong ánh mắt thật sự chính là một cỗ sát ý và quyết tuyệt, Tàng Đồng hoảng rồi, trực tiếp quỳ xuống dập đầu điên cuồng.
Anh ta còn trẻ, cuộc đời tốt đẹp vừa mới bắt đầu, anh ta không muốn chết, tuyệt đối không muốn chết.
“Tàng Đồng, con trêu chọc Sở đại nhân, không có ai có thể cứu con được, ba cũng không được.”
Trong lòng Tàng Thiên Mẫn rất bi thương, nhưng vì cả nhà họ Tàng, Tàng Đồng chỉ có thể chết, không, là buộc phải chết.
“Sở đại nhân, tha mạng, xin anh tha cho tôi, cầu xin anh.”
Mắt thấy cầu xin ba mình vô dụng, Tàng Đồng điên cuồng dập đầu với Sở Vĩnh Du, bây giờ, đâu còn có thể màng tới mặt mũi gì gì đó, bao nhiêu người nhìn.
Tất cả mọi người nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại, kết cục của sự việc hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của bọn họ, nhà họ Tàng cường thế tới mức khiến người ta sợ hãi, vậy mà bị người khác chinh phục, đó chính là Sở Vĩnh Du.
Ngô Tiêu Tiêu càng hít ngược một ngụm khí lạnh, cũng không ngờ Sở Vĩnh Du mãi mãi đều là Sở Vĩnh Du đó.
“Bỏ đi, phế một cánh tay là được rồi.”
Khi Tàng Thiên Mẫn muốn ra tay, lời nói của Sở Vĩnh Du lần nữa truyền tới, khiến ông ta cũng thở phào.
“Vâng Sở đại nhân, cảm ơn Sở đại nhân.”
Tàng Đồng cuối cùng coi như giữ được cái mạng, tần suất dập đầu càng nhanh, không ngừng cảm ơn Sở Vĩnh Du.
“Cảm tạ ơn không giết của Sở đại nhân, tôi sau này cũng không dám nữa, tuyệt đối thành thực làm người.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn xung quanh, người dòng chính của nhà họ Tàng, phần lớn chắc đều tới rồi, vì thế mở miệng nói.
“Ai là Tàng Nhĩ?”
Một câu nói, trái tim của Tàng Thiên Mẫn vốn chùng xuống, lại nâng lên, cả người đều sắp điên rồi.
Cái đám khốn kiếp này, đều có mâu thuẫn với Sở Vĩnh Du sao? Mẹ nó chứ…
“Tàng Nhĩ!”
Quát một tiếng, một thanh niên trong đám người run rẩy đi ra, hai chân đang không ngừng run.
“Không không, Sở đại nhân, tôi… tôi chưa từng trêu chọc anh, tôi thậm chí cũng không quen biết anh.”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Đừng căng thẳng, anh đương nhiên không biết tôi, nhưng anh chắc biết cô ấy nhỉ?”
Chỉ vào Văn Khả Hân, mặt mày của Tàng Nhĩ đều trắng rồi, anh ta quả thật có ý tứ đối với Văn Khả Hân, định từ từ đưa lên giường, nhưng ai biết vậy mà dính tới đại ma vương số một như Sở Vĩnh Du.
Khóe miệng mấy mấp, nói.
“Biết… biết ạ.”
Vừa dứt câu, Tàng Thiên Mẫn tức tới nỗ suýt nữa ngất đi.
Mẹ kiếp ông đây sao lại nuôi ra một đám con cháu chỉ giỏi gây chuyện như này chứ!