Sở Vĩnh Du lên tiếng, hai mắt Schliffin nheo lại, miệng đột nhiên mở lớn, bên trên bên dưới một đôi răng nanh vô cùng đáng sợ lộ ra.
Đang chuẩn bị hành động, đột nhiên cả người run rẩy kịch liệt, sau đó nằm co ro trên thảm.
Đối phó với mấy con dơi nhỏ như thế này, còn cần Sở Vĩnh Du phải ra tay sao? Chỉ cần phòng ra một chút sát khí là có thể trấn áp.
“Jessica.”
Khẽ gật đầu, Jessica đi về phía Schliffin, lúc này mặc dù đầu óc người kia bị bao trùm bởi sự sợ hãi, nhưng giác quan thứ sáu huyền bí nói với anh ta sẽ có chuyện lớn xảy ra, vì vậy liều mạng hét lên.
“Các…các người muốn làm gì? Tôi là tử tước Schliffin.Gran của gia tộc Gran, các người dám động vào tôi…”
Bị sát khí của Sở Vĩnh Du bao trùm lên, có thể nói ra một đoạn như thế này, Schliffin đã xem như là khá tốt rồi.
Nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến, em trai của anh ta bị Sở Vĩnh Du tát một cái đến mức xương cốt không còn, sao có thể để ý đến kiểu uy hiếp này chứ.
Điều càng đáng sợ hơn chính là, Jessica đột nhiên quỳ xuống, miệng tiến đền gần cổ của Schliffin, cô ta cũng không biết tại sao, chính là một loại bản năng đang thôi thúc cô ta làm như vậy.
Giây tiếp theo, Sở Vĩnh Du cau mày, bởi vì Jessica cắn lên cổ của Schliffin, máu tươi lập tức chảy ra, nhưng nhìn động tác nuốt nước bọt của Jessica, dường như càng nhiều máu hơn đã vào trong cơ thể của cô ta.
Cũng chính lúc này, Sở Vĩnh Du cuối cùng cũng cảm nhận được sự không đúng của Jessica, dường như không đơn giản là miễn dịch cái gọi ra virut rò rỉ từ phòng thí nghiệm.
Không chút dấu vết, một đường sát khí đã phong ấn lên người Jessica, trên đất của nước R, anh phải đảm bảo Jessica sẽ không uy hiếp đến bất kỳ ai, một khi phạm phải, nhất định sẽ chết.
Qua nửa tiếng đồng hồ, Jessica mới hài lòng đứng dậy, lau vệt máu bên khóe miệng, đột nhiên cầm một chiếc gạt tàn bằng gốm ở trên chiếc bàn bên cạnh lên, sau đó khẽ dùng lực, trực tiếp bóp nát chiếc gạt tàn.
Phải biết là nửa tiếng trước, Jessica vẫn còn là một người bình thường trói gà không chặt, bây giờ lại có được sức mạnh này.
Lại nhìn Schliffin, thân thể teo tóp, không còn chút huyết sắc, đã chết hoàn toàn.
“Anh Sở, tôi…tôi cũng không biết là chuyện gì, tất cả đều là bản năng của cơ thể đang hoạt động, tôi… dường như tôi đã chuyển hóa tất cả sức mạnh trên người Schliffin sang người của tôi."
Từ trong đôi mắt của Jessica có thể nhìn ra được một chút sợ hãi và bất an.
“Không sao, Jessica, nhớ rõ những lời tôi nói với cô, nếu như cô phạm phải sai lầm, ở quốc gia khác tôi không quan tâm, nhưng ở nước R, tôi sẽ tự tay giết chết cô.”
Lúc nói câu này, một đường sát khí của Sở Vĩnh Du lăn qua, Jessica đột nhiên quỳ xuống.
“Đại nhân, Mã Trạch gọi anh như thế, tôi cũng gọi theo, mạng của tôi là anh cho, tôi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện phản bội lại ý nguyện của anh, nếu như có, tôi sẽ tự sát trước mặt anh.”
Ra khỏi phòng, Tường Vi khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường.
“Xong việc rồi?”
Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu.
“Ừ, nhưng thi thể có thể có chút không giống với tưởng tượng của cô, nhưng chắc chắn là một huyết tộc.”
Biểu cảm kỳ lạ, Tường Vi đang định đi vào, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nói.
“Đúng rồi, nhà họ Ôn đã trả lời tổng bộ Đội điều tra sự cố đặc biệt rồi, nói Ôn Hưng Hoa chết chưa hết tội, bọn họ sẽ không truy cứu bất kỳ ai, nhưng đây dù sao cũng chỉ là lý do thoát thác ngoài mặt, sau lưng sẽ làm như thế nào, không ai biết được.”
“Ừ.”
Hai ngày sau, tất cả dường như đều đi đúng hướng, nhưng Sở Vĩnh Du biết, yêu tà sẽ không từ bỏ, gia tộc Gran sẽ không từ bỏ, còn có một số kẻ địch ẩn nấp ở trong tối, muốn giải quyết tất cả những thứ này, trừ tà yêu ra, những thứ khác đợi gia tộc Quang Thứ thành công quy thuận, vậy thì anh có thể dành thời gian, trong lúc ba vợ đi ra nước ngoài phẫu thuật hai chân, nhân tiện giải quyết gia tộc Gran trước.
Dám có ý với vợ và em vợ của anh, điều này đã đạt đến trạng thái không đạt được mục đích sẽ không ngừng tay.
10h sáng ngày hôm nay, Sở Vĩnh Du xuất hiện ở sân bay của tỉnh thành, anh đến đón Bạch Ông.
Bạch Ông đến, mục đích chủ yếu là kiểm tra xem ký ức phong ấn trong não của Hữu Hữu có nới lỏng ra hay không, ngoài ra, dường như còn có chuyện muốn nói với Sở Vĩnh Du.
“Anh rể?”
Đang đứng đợi ở chỗ cách lối ra không xa, giọng nói đột nhiên vang lên, Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy kỳ lạ, lại nhìn thấy Hà Tiểu Mông.
“Cũng đến đón người?”
“Ừ, Yến Nhi muốn đến, không phải sắp đến sinh nhật ông nội cô ấy sao? Đến để thương lượng cụ thể với em một vài thứ, trong điện thoại cũng không nói rõ được.”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Hà Tiểu Mông, Sở Vĩnh Du cười nói.
“Căng thẳng cái gì? Không phải một mình Thượng Quan Yến Nhi đến?”
Hà Tiểu Mông có chút ngượng ngùng, sờ gáy.
“Vâng, anh hai yêu thương cô ấy nhất cũng đến, nói muốn gặp em, vì vậy có chút căng thẳng.”
Nghĩ một lúc, Sở Vĩnh Du hỏi.
“Còn bao lâu nữa thì cô ấy đến?”
“Ồ, em vừa xem, máy bay bị chậm, thời gian cụ thể khi nào đến em cũng không biết.”
Thượng Quan Yến Nhi đúng là khiêm tốn, là một cô gái tốt, nếu không với gia tộc Thượng Quan mà nói, sớm đã dùng máy bay tư nhân rồi, còn đi máy bay dân dụng?
“Như này đi, tôi sẽ kêu người đưa một chiếc xe mới đến, xem như là quà cưới tôi tặng trước cho cậu và Thượng Quan Yến Nhi.”
Hả? Hà Tiểu Mông sững sờ, lúc phản ứng lại vội vàng xua tay.
“Không, không, anh rể, em lái BMW 530 đến, đẳng cấp…cũng được, em không thể nhận xe của anh.”
Sở Vĩnh Du vỗ vai Hà Tiểu Mông.
“Cậu vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của môn đăng hộ đối chân chính, có những lúc, cái gọi là đẳng cấp không phải là để cho đối phương xem mà là cho người ngoài xem, tôi cũng không có ý bảo cậu giả vờ, anh rể đứng phía sau cậu, bước vào gia tộc Thượng Quan, không có ai cho cậu thể diện, cũng không xem thường cậu, nhưng bây giờ, anh trai nhà người ta đến, đã có năng lực thì hãy làm tốt nhất, hiểu ý của tôi chứ?”
Sau khi nghe xong, nơi nào đó trong lòng Hà Tiểu Mông đã bị chạm đến, cảm động nói.
“Anh rể, em hiểu ý của anh rồi.”
Sở Vĩnh Du gọi điện thoại cho Báo Đốm, sau đó tiếp tục chờ, bây giờ Báo Đốm nắm toàn bộ việc kinh doanh của thế giới ngầm ở tỉnh Hương, đương nhiên sẽ không thiếu tiền, một chiếc xe mới, chuyện nhỏ như thế này nếu như không làm được thì đập đầu mà chết đi cho xong.
Điều rất không may là máy bay của Bạch Ông cũng chậm, hai người cứ đứng ở cửa đợi như vậy.
Đến khi Báo Đốm đến, máy bay vẫn chưa đến.
“Anh Sở, theo yêu cầu của anh, em chọn Maserati Quattroport mới nhất, không biết anh Hà có hài lòng không?”
Cách xưng hô như thế này khiến Hà Tiểu Mông vô cùng khiếp sợ.
“Đừng, anh là anh của tôi, đừng gọi như vậy.”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Tiểu Mông, đây là Báo Đốm, cậu gọi anh Báo là được rồi, ra ngoài xem xe đi, trước tiên làm quen một chút, chiếc BMW cấp 5 này của cậu sẽ có người lái đi cho cậu.”
Báo Đốm ở bên cạnh trong lòng rất cảm động, Sở Vĩnh Du thật sự xem anh ta là anh em.
Mà Hà Tiểu Mông đang đi ra bên ngoài, tâm trạng càng phức tạp, Sở Vĩnh Du đối xử với anh ta quá tốt, chiếc Maserati Quattroporte này phải gần đến 6 tỷ, cứ như vậy mà tặng cho anh ta, nhưng anh ta hiểu, bản thân cũng không thể vui sướng quá, phải đi làm theo cái mà mình đã hiểu.
Lúc Hà Tiểu Mông quay lại, hai chiếc máy bay xem như đồng thời đáp xuống.