Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 787


Bị đánh một bạt tai, Ngô Tiêu Tiêu căn bản không dám tiếp tục mở miệng.


“Ngô Tiêu Tiêu, làm người không tốt hả, sao phải làm chó cho người khác.”


Sở Vĩnh Du đột nhiên nói chuyện, anh cảm thấy vẫn tạm ổn đối với biểu hiện của Ngô Tiêu Tiêu, nếu nói IQ của Ngô Tiêu Tiêu đều tốt ở các phương diện, nhưng mà vẫn cứ lựa chọn cách sống như thế.


“Muốn chết!”


Rốt cuộc anh Tàng đã bị câu nói này chọc giận, đột nhiên phát động tấn công đạp Sở Vĩnh Du một cước, hoàn toàn không hề nương tay. Đừng nói là người bình thường, cho dù là võ giả tam lục phẩm đi nữa, nếu bị một cước này đạp trúng cũng sẽ mất mạng ngay tại chỗ.


Nhíu mày, Sở Vĩnh Du ném quyển tạp chí trong tay ra ngoài, thế mà tốc độ di chuyển còn nhanh hơn. Anh Tàng chỉ nghe bộp một tiếng, anh Tàng liền lui trở về, gương mặt nóng rát.


“Mày!”


Sở Vĩnh Du đứng lên, sắc mặt rất khó coi.


“Ở đây là nước R, thu hồi sự kiêu ngạo của anh lại đi, nếu không, tôi mặc kệ anh có thân phận gì, anh đều phải nhận sự trừng phạt.”


Lời này có ý riêng, trong lòng anh Tàng run lên, rốt cuộc cũng đã hiểu Sở Vĩnh Du biết anh ta không phải là người trái đất.


Chuyện này cũng không kỳ quái, có rất nhiều lãnh đạo nước R biết rất nhiều thứ, trong tay cũng có danh sách kỹ càng của đám người Huyền Hoàng Tinh đến đây.


“Thú vị đó nha, tao nhớ kỹ mày.”


Hừ lạnh một tiếng, anh Tàng đi rồi, Ngô Tiêu Tiêu cúi chào Sở Vĩnh Du rồi cũng vội vàng đi theo.


Anh ta thật sự không có cách nào hết, hiện nay truyền nhân của rồng đã không đơn thuần là một trò chơi, ngoại trừ có thể nâng cao thực lực bản thân, còn có cơ hội buôn bán không thể đếm xuể. Là một thương nhân, anh ta thật sự không có cách nào từ chối, cho dù nén giận thì cũng phải tiếp tục chờ đợi.


Ngồi xuống lần nữa, điện thoại di động vang lên, là lão Tần gọi tới.


“Lão Tần, tôi chính là muốn hồn khôi, đã một tuần rồi mà không gửi đến cho tôi nữa à? Cho dù tự mình đi xin quan phương, chắc là cũng phải tới rồi chứ.”


Nghe thấy lời nói đùa của Sở Vĩnh Du, lão Tần cười nói.


“Nhìn bộ dạng gấp gáp của cậu đi kìa, dù sao thì cậu cũng là người tham gia, đương nhiên là hồn khôi cho cậu không phải bình thường, chắc chắn là ngày hôm nay có thể gửi đến cho cậu. Tôi điện thoại cho cậu là muốn nói với cậu một việc, bọn người đến từ Huyền Hoàng Tinh có hơi quá đáng rồi đó, cậu xem…”


Liên quan đến chuyện của Huyền Hoàng Tinh, cho dù là lão Tần thì cũng phải hỏi Sở Vĩnh Du, không thể tự mình đưa ra quyết định.


“Tôi biết rồi, lão Tần, tôi sẽ để bọn họ thành thật một chút.”


“Vậy là được rồi.”


Bảo dưỡng xong, Sở Vĩnh Du lái chiếc Brabus G800 đến đối diện Thiên Hi Các, ở đây đã từng là một quán ăn, bây giờ đổi thành võ quán, sự tồn tại giống như là quán net.


Bạn có thể mang theo hồn khôi của mình đến đây chơi, đảm bảo có thể cung cấp cho bạn một không gian không có ai làm phiền. Dù sao thì chính là chơi đùa, nếu như bị người ngoài quấy rầy, vậy thì sẽ khiến cho người khác phát điên.


Mà võ quán tên là Chiến Hồn Không Gian này là do Quan Phấn mở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK