Sở Vĩnh Du hiểu ý của Mã Trạch, nhưng mà muốn dựa vào bọn họ vẫn là không thể động vào nhà họ Giả được.
“Cứ yên tâm kết hôn, những chuyện khác để tôi lo liệu.”
Ở bên này hôn lễ tiếp tục được cử hành, con ở ngoài khách sạn, Giả Thiên Minh đang vô cùng không vui.
“Tàng Nhĩ, bây giờ có thể nói rồi, coi anh sợ như vậy thật mất mặt người Huyền Hoàng Tinh chúng ta.”
Tàng Nhĩ cười khổ.
“Tiểu tổ tông của tôi, anh thật may mắn khi được tôi cứu anh một mạng, người đó tên Sở Vĩnh Du, mặc dù trên trái đất này là người nước R, nhưng mà ba tôi nhìn thấy hắn cũng phải quỳ xuống tức khắc, bây giờ đã hiểu chưa?”
Hử? Giả Thiên Minh ngược lại có chút hứng thú.
“Có chút thú vị, nhưng mà nhà họ Tàng mấy người sợ không có nghĩa là nhà họ Giả chúng tôi cũng vậy, trước tiên nói cho tôi biết rốt cuộc cái tên Sở Vĩnh Du này lai lịch ra sao? Chỉ là một người dân địa phương nhỏ bé, làm sao có thể khiến ba anh sợ được.”
Câu hỏi này thật sự khiến Tàng Nhĩ bối rối, ba anh chỉ nói rằng không được chọc tức Sở Vĩnh Du chứ cũng không nói gì!
“Anh đợi một lát, tôi gọi điện thoại cho ba tôi!”
Lấy điện thoại ra, bấm số, từ trong điện thoại phát ra giọng nói của Tàng Thiên Mẫn.
“Có chuyện gì?”
“Ba, con gặp Sở Vĩnh Du ở Thiên Hải, khi nãy Giả Thiên Minh còn đụng độ với Sở Vĩnh Du nữa nhưng bị con ngăn cản, bây giờ Thiên Minh hỏi con rằng rốt cuộc Sở Vĩnh Du có lai lịch như thế nào? Có thể nói không?”
Trầm lặng một lúc, Tàng Thiên Mẫn nói.
“Coi tin nhắn của ba.”
Tút tút tút! Điện thoại bị ngắt, trong vòng 10 giây có một tin nhắn được gửi đến, Tàng Nhĩ mở tin nhắn xem, ánh mắt đã thay đổi.
“Con nói với Giả Thiên Minh, Sở Vĩnh Du là người có quyền lực ở địa phương, cho nên người nhà họ Tàng chúng ta phải sợ, như vậy thôi.”
Tàng Nhĩ cũng là người thông minh, xem xong lập tức xóa đoạn tin nhắn ấy, sau đó nói với Giả Thiên Minh.
“Sở Vĩnh Du là người có quyền lực, nhà họ Giả chúng tôi thực sự không dám động đến anh ta.”
Vừa dứt câu, Giả Thiên Minh giơ ngón giữa lên.
“Vãi! Tôi còn tưởng là vì cái gì, nhà họ Tàng mấy người có tiếng tăm như vậy, người nước R có quyền lực thì làm sao? Tôi vẫn muốn chơi đùa với anh ta.”
Nhìn về phía người trung niên bên cạnh, Giả Thiên Minh ra hiệu.
“Xem ra tên đó có chút thực lực, phái hai người cao thủ trong nhà tôi đến, đám cưới ngày hôm nay, tôi nhất định phải cướp dâu!”
“Vâng cậu chủ.”
Lời này, Tàng Nhĩ do dự một lúc rồi hỏi.
“Thiên Minh, mặc dù cậu thích chơi đùa với phụ nữ nhưng chưa bao giờ huy động nhân lực như vậy, e rằng cái cô Đông Linh gì đó, anh không chỉ đơn thuần muốn chơi đùa với cô ta mà còn có ẩn tình gì đó phải không?”
Giả Thiên Minh phì cười.
“Tạm thời giữ bí mật, đợi tôi đưa cô ấy đi, anh sẽ rõ.”