Sở Vĩnh Du không nhìn Dương trưởng lão, bởi vì trong lòng anh đã có quyết định.
Nhìn mũi nhọn lại nhắm vào mình, trên đầu Yến Tử Ca toát mồ hôi lạnh, ông ta vô cùng hoài nghi, rốt cuộc là thực lực mạnh nhất của Sở Vĩnh Du đến đâu? Cho dù là cả gia tộc cùng nhau tiến lên, có thể xử lý được anh hay không cũng còn chưa chắc, dù sao thì chưa từng
nhìn thấy ai có thể giết Lục bộ Võ vương trong một giây như thế này.
Biểu cảm càng khoa trương hơn ông ta đó chính là Yến Tử Lăng, hàm răng run lên cầm cập, bởi vì vết thương ở trên người của Vưu Hân Diễm đều là do một mình anh ta ban tặng.
“Sao?”
Sở Vĩnh Du nhíu mày, Yến Tử Ca vội vàng nói.
“Cậu Sở, nhà họ Yến chúng tôi có thể bồi thường, bồi thường cho tổn thất của cô Vưu Hân Diễm, cho dù là bồi thường cái gì cũng được.”
Người của nhà họ Văn lại bị chấn động một lần nữa, đường đường là nhà họ Yến, là một trong chín gia tộc lớn ở Cửu Long Thành, thực lực kinh khủng như thế nào, bối cảnh phong phú như thế nào, thế mà lại bị một mình Sở Vĩnh Du chèn ép đến tình trạng hiện tại, thật sự
rất khó tin.
“Bồi thường?”
Nhàn nhạt phun ra hai chữ, Sở Vĩnh Du bước một bước đã đứng ở trước người của Dương trưởng lão.
“Cậu Sở, không thể.”
Hồng trưởng lão đang đứng ở cửa sân, rốt cuộc cũng đã đứng không yên nữa, bước mấy bước lao đến. Mặc dù trong đôi mắt tràn đầy vẻ chấn động, nhưng mà ông ta vẫn phải làm như vậy, bởi vì nếu như trưởng lão Long Môn bị giết chết, vậy thì thật sự phá thủng bầu trời.
Nhìn Sở Vĩnh Du, Dương trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt, đánh trả lại thì chắc là một chuyện phí công, bây giờ chỉ có thể nói theo ý của Sở Vĩnh Du, nếu không thì rất khó mà sống sót.
“Sở Vĩnh Du, tôi thân là trưởng lão Long Môn, tôi nghi ngờ rằng Vưu Hân Diễm là con cháu của tuyệt thế đại đạo Vưu Quốc Chương, tôi đưa cô ta đi kiểm tra, có cái gì là không được?”
Trong lòng của Hồng trưởng lão hồi hộp, lúc này Dương trưởng lão còn không chịu thua, ngược lại… không phải làm vậy là đổ dầu vào lửa?
Quả nhiên, Sở Vĩnh Du đột nhiên nắm lấy cổ của Dương trưởng lão, trên mặt lộ ra một nụ cười.
“Là vậy à? Nếu đã như vậy, thế thì bây giờ tôi nghi ngờ Dương trưởng lão ông là gian tế của kẻ thù gài vào Cửu Long Thành làm trưởng lão, tôi muốn giết ông, có cái gì mà không được?”
Căn bản không cho Dương trưởng lão có cơ hội mở miệng, Sở Vĩnh Du đã bẻ gãy cổ của ông ta.
Không giống như là hai người trước đó, lần này tất cả mọi người đều phát điên, hoàn toàn tê dại cả da đầu.
Đây chính là trưởng lão Long Môn đó, thế mà… thế mà lại bị giết, hơn nữa còn không phải là ám sát mà là bị giết một cách quang minh chính đại. Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Cho dù là Văn Tông Miểu cũng giật giật mí mắt, ông ta thật sự không dám nghĩ tới là Sở Vĩnh Du lại dám giết trưởng lão Long Môn, chỉ sợ là lần này mình đã bị cuốn vào trong thị phi rất lớn.
Đám người đang yên lặng, Yến Tử Ca bỗng nhiên lại kéo con trai Yến Tử Lăng của mình ra phía trước, không nói hai lời trực tiếp bẻ gãy tứ chi của Yến Tử Lăng.
Trong đình viện nhà họ Yến chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Yến Tử Lăng quanh quẩn, cái này vẫn còn chưa tính, Yến Tử Ca lại đánh từng quyền từng quyền vào trong lồng ngực của anh ta, tuyệt đối không hề nương tay chút nào.
“Cậu Sở, con trai của tôi phạm phải sai lầm lớn, không biết trừng phạt như thế này đã có thể để cậu hài lòng chưa?”
Lúc Yến Tử Ca dừng tay lại nhìn về phía Sở Vĩnh Du, anh cũng không nói thêm gì nữa.