Dù gì tập đoàn Chúc thị dám tới đây giải đây giải trừ hôn ước, thì chắc chắn đã không còn nghe theo sự sai bảo của Sở Vĩnh Du nữa, tất nhiên nếu anh biết điều sẽ im lặng đồng ý, dưới tình huống như vậy, mà anh còn dám đòi tiền vi phạm hợp đồng? Lá gan anh thật lớn.
Tất nhiên, người quyết định cuối cùng là Đồng Ý Yên, nghe Sở Vĩnh Du nói thế, cô liền nhìn anh, thấy anh khẽ gật đầu, cô cũng thở dài nói với Hướng Hợp.
“Tổng giám đốc Hướng, nếu lãnh đạo tập đoàn ông đã quyết, tôi cũng biết ông không thể làm chủ chuyện này được, nên ông cứ việc hủy hợp tác, còn tiền vi phạm hợp đồng...”
Giờ Đồng Ý Yên cũng suy nghĩ giống như Lam Mị và Ngu Thư Di, người ta dám hủy hợp tác, thì chúng ta thật sự dám đòi tiền vi phạm hợp đồng à?
Giống như công ty ông cụ lúc trước, tập đoàn Chúc thị tùy ý uy hiếp một câu, chẳng khác nào có núi Thái Sơn đang đè.
“Tất nhiên phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rồi, chủ tịch Đồng cứ yên tâm về chuyện này.”
Câu nói này của Hướng Hợp đã làm mọi người hóa đá, đường đường là tập đoàn Chúc thị, vậy mà thật sự bồi thường tiền vi phạm hợp đồng? Chuyện này thật khó tin.
“Lát nữa chúng tôi sẽ chuyển khoản 15 nghìn tỷ cho công ty Bất động sản Thiên Nguyên, cô thấy con số này đã ổn chưa?”
Hướng Hợp hỏi, nhìn thì có vẻ ông ta đang hỏi ý kiến Đồng Ý Yên, nhưng thực chất khóe mắt ông ta lại nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Du, chỉ cần anh bất mãn, thì mọi chuyện sẽ công cốc.
15 nghìn tỷ!
Đồng Ý Yên hít ngụm khí lạnh, con số này cao hơn rất nhiều so với số tiền vi phạm hợp đồng được ghi rõ trên hợp đồng, làm cô nhất thời hóa đá tại chỗ, không biết rốt cuộc bọn họ tới hủy hợp tác, hay tới tặng tiền, dù công ty cô hợp tác xong xuôi với tập đoàn Chúc thị, cũng không kiếm nhiều tiền như vậy, rốt cuộc chuyện này là sao?
Đoàn đội ngồi sau lưng Hướng Hợp đã hoàn toàn sửng sốt, 15 nghìn tỷ, con số này quá khoa trương rồi đó.
“Ông Chúc cũng có chút đầu óc đấy, Hướng Hợp, giờ ông có thể đi được rồi.
Sở Vĩnh Du lên tiếng, Hướng Hợp vội gật đầu nói.
“Cảm ơn cậu Sở đã thấu hiểu, vậy tôi đi trước.”
Hướng Hợp vừa ra khỏi văn phòng chủ tịch, đã nhận ra lưng mình toát đầy mồ hôi lạnh.
Địa vị của ông vẫn chưa vững, nên chỉ có thể làm việc theo lời căn dặn của chủ tịch, hơn nữa ông ta còn hơi tiết lộ rằng, hình như Sở Vĩnh Du sắp tiêu đời rồi.
Chủ tịch vốn định không bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nếu có cũng không nhiều như thế, nhưng cuối cùng ông cụ Chúc lại ra lệnh rằng, cứ bồi thẳng 15 nghìn tỷ, còn dụng ý cụ thể thế nào thì ông không biết.
Dù là lúc này, ông cũng không dám tin rằng, người như Sở Vĩnh Du lại xuất hiện tình huống vua nào triều thần nấy, thật sự quá khó tin.
“Không ai được phép tiết lộ nửa chữ về chuyện liên quan đến tiền bồi thường hợp đồng trong văn phòng hôm nay, bằng không các người tự biết hậu quả rồi đấy.”
Hướng Hợp lạnh lùng nói xong, thì đoàn đội đang đứng trong thang máy đều vội vàng đáp lại, bọn họ đều là người thông minh, sao dám ăn nói lung tung được?
Trong văn phòng chủ tịch, Đồng Ý Yên cũng đã phản ứng lại, nhìn Sở Vĩnh Du hỏi.
“Vĩnh Du, anh xảy ra mâu thuẫn với lãnh đạo tập đoàn Chúc thị à?”
Sở Vĩnh Du khẽ lắc đầu nói.
“Anh không biết, nhưng anh tin rằng mình sẽ sớm biết tại sao tập đoàn Chúc thị lại hành động như vậy, bà xã à, em đừng lo, cứ tiếp tục kinh doanh công ty của em đi, tin tức muốn lan truyền thế nào thì kệ nó, sẵn tiện để em nhìn rõ bộ mặt của một số người, đồng thời hạ lệnh phong tỏa tin tức liên quan đến 15 nghìn tỷ tiền vi phạm hợp đồng.”
Đồng Ý Yên vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói này, nhưng Lam Mị đã trải sự đời thì hiểu ra ngay, nên nói:
“Chủ tịch, chẳng phải lần trước cô nói, sau vụ tập đoàn Kiến Hồng, công ty đã xuất hiện một số tiếng xấu, còn muốn tìm cơ hội bắt mấy người có tư tưởng không kiên định đó nữa mà?”
Nhờ Lam Mị tốt bụng nhắc nhở, Đồng Ý Yên mới nhìn Sở Vĩnh Du hỏi.
“Vĩnh Du, anh không sao chứ?”
Trải qua chuyện Giang Mạnh, cô đã không còn quan tâm công ty cô thế nào nữa, mà người nhà mới là chuyện quan trọng nhất trong trái tim cô.
Sở Vĩnh Du mỉm cười, quả nhiên vợ anh luôn quan tâm, thấu hiểu như thế.
“Anh không sao đâu bà xã, em cứ yên tâm, em muốn làm thế nào thì làm, anh về trước đây.”
Ông cụ nhà họ Chúc rất thông minh, dù trước đó ông ta nhận được tin tức gì, thì lúc nào cũng muốn giữ lại đường lui, đó là 15 nghìn tỷ này, nếu Sở Vĩnh Du anh thật sự xảy ra chuyện, thì tiền vi phạm hợp đồng này sẽ lặng lẽ thu về, nhưng chỉ cần anh còn sống ngày nào, thì 15 nghìn tỷ này sẽ là tín hiệu thiện ý cuối cùng.
Ra khỏi công ty, Ngu Thư Di lẽo đeo theo sau Sở Vĩnh Du, cô đã đánh mất công việc mà nhiều người ước ao lúc trước, nhưng cô không hề có cảm giác gì.
“Này! Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ.
“Thư Di, dù chúng ta thân thiết thế nào, thì cậu cũng phải chú ý một chút khi nói trước mặt mọi người, thế nào là chịu trách nhiệm...”
Ngu Thư Di lườm Sở Vĩnh Du, không vui nói.
“Nhảm nhí! Cậu không xảy ra chuyện, thì tôi có thể từ chức à? Cậu có nắm chắc 100% không? Nếu không thì mau dẫn người nhà chạy trốn đi, biết chưa?”
Sở Vĩnh Du hoàn toàn không muốn nói nhảm với cô, mà đi tới bên đường, Ngu Thư Di vội đuổi theo, nói tiếp.
“Này, đợi lần này cậu giải quyết ổn thỏa, thì cho tôi mượn chút vốn, tôi định tới Tỉnh Thành mở một nhà hàng để sinh sống, dù gì tôi cũng lớn tuổi rồi, mà cậu lại không cần tôi, ngay cả người tình cũng chẳng thèm, nên tôi phải gả cho người đàn ông khác.”
Cô càng nói càng thái quá, nhưng Sở Vĩnh Du chỉ gật đầu.
“Ừm, đợi vụ này trôi qua rồi, cậu muốn gì cũng được.”
Thấy Sở Vĩnh Du đã ngồi lên một chiếc taxi rồi rời đi, nụ cười trên mặt Ngu Thư Di mới hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là ánh mắt đầy lo lắng.
Vĩnh Du, cậu không được xảy ra chuyện gì đấy!
Sở Vĩnh Du tới nhà ba mẹ Tỉnh Vu Dịch một chuyến, hình như hai người già đã quen với việc con trai đã đi nhập ngũ, mặc dù rất nhớ, nhưng cuộc sống vẫn trôi qua như thường.
Sau nửa tiếng trò chuyện, Sở Vĩnh Du ra khỏi tiểu khu, lại bắt một chiếc taxi quay về tiểu khu Đông Thành.
“Tin tức mới nhất, công ty con ở thành phố Ninh của tập đoàn Chúc thị vừa tổ chức họp báo tuyên bố hủy hợp tác với công ty Bất động sản Thiên Nguyên ở thành phố đó, về nguyên do cụ thể thì mời mọi người tiếp tục theo dõi bản tin tiếp theo của chúng tôi.”
Trên taxi, radio phát ra tin tức làm tài xế không khỏi cảm thán.
“Haizz, cậu nói thử xem mấy công ty lớn này đúng là có tiền thì mặc sức giày vò người khác, lúc thì hợp tác, lúc lại không, mặc dù tôi chỉ là tài xế, nhưng cũng nhìn thấy trên TV rồi, nên biết có khoản tiền vi phạm hợp đồng gì đó đúng không, thật không hiểu nổi, chẳng lẽ đây là dáng vẻ của tầng lớp thượng tầng, cậu nói thử xem tôi nói đúng không?”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Đúng.”
Bọn họ vội vàng tuyên bố tin tức như thế, xem ra tập đoàn Chúc thị chỉ là một quân cờ, vẫn còn một bàn tay vô hình đang đứng phía sau thêm dầu vào lửa, còn cụ thể là ai thì anh không biết.
Nhưng anh tin rằng bọn họ sẽ nhanh chóng nổi lên mặt nước thôi.