Nhìn thấy người đến, Sở Vĩnh Du bất lực, vừa rồi quả nhiên không có nghe nhầm, thật sự là tên mập chết tiết Tôn Tiểu Bàn.
Bây giờ nghĩ lại, thực lực của Tôn Tiểu Bàn cũng quả thật là đáng sợ, Yêu Tôn vẫn ở trong bức tượng, anh ta vậy mà có thể từ trong đi ra, còn không bị Yêu Tôn phát hiện, hơn nữa lúc đó còn lên tiếng nhắc nhở Yêu Tôn rằng anh chưa chết, Yêu Tôn cũng không tìm được người ở nơi nào thì càng có thể chứng minh một vài thứ rồi.
Bị Sở Vĩnh Du nhìn thì có hơi ngại, Tôn Tiểu Bàn chất phác sờ gáy của mình.
“Cậu đừng nhìn tôi, là sư phụ của tôi bảo tôi đến tổng bộ của Yêu Tà một chuyến, nói Yêu Tà sắp xong đời rồi, bảo tôi đến nhặt tiền.”
Nhặt tiền… từ này, khiến Sở Vĩnh Du nhất thời không tìm được lời gì để phản bác.”
“Cậu yên tâm, tôi dẫn theo đoàn đội chuyên nghiệp, đang đợi ở hải vực cách đây 10km, các cậu không cần làm gì cả, sau khi bên tôi làm xong, chúng ta chia 50:50, tôi chuyển tiền cho cậu, thứ không phải tiền, tôi cũng sẽ quy ra giá.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn không mở miệng, chỉ nhìn anh ta như thế, Tôn Tiểu Bàn cắn rang.
“Được được! chia 40:60 là được chứ gì, dù sao Yêu Tôn là cậu giết, 40:60, cậu đừng có không biết tốt xấu nha, đã rất nhiều rồi… Cái gì! Cậu muốn 30:70? Không được, như thế bản thân tôi không được bất kỳ chỗ tốt gì cả.”
Tôn Tiểu Bàn độc thoại, hoàn hảo thể hiện ra cái gì gọi là tinh thần không quan tâm tới người khác, lần này đến tổng bộ của Yêu Tà là cách tốt nhất để anh ta kiếm được chút tiền riêng, đây là một chuyện cực kỳ nghiêm túc và quan trọng.
“Ừ, chia 40:60 đi, tôi đi trước đây.”
Sở Vĩnh Du nói xong thì dẫn Phồn Hoa đi ra phía ngoài, Tôn Tiểu Bàn vui mừng nhảy dựng tại chỗ, lập tức rút một cái đạn tín hiệu bắn lên trời.
Hai tay không ngừng xoa xoa, tính toán trong lòng, lần này anh ta có thể kiếm được bao nhiêu.
“Anh Sở, Tôn Tiểu Bàn đó không đơn giản.”
Phồn Hoa cũng nhìn ra, cũng là không áp chế được tò mò trong lòng mà hỏi.
“Ừ, rất không đơn giản, còn cả sư phụ của anh ta, dường như có thể tiên tri vậy, quả thật là đáng sợ, nhưng trước mắt mà nói, không có địch ý với tôi, ngược lại đã giúp tôi không ít, tôi tin, có vài chuyện, cuối cùng sẽ có một ngày lộ rõ.”
Tổng bộ của Yêu Tà sao có thể thiếu phương tiện giao thông, Sở Vĩnh Du và Phồn Hoa tìm được một chiếc máy bay cỡ nhỏ, trực tiếp lái đi.
Nhìn chiếc máy bay dần biến mất, Tôn Tiểu Bàn còn ở trên đảo đã giẫm chân mắng to.
“Sở Vĩnh Du đáng chết! Cậu đợi đấy cho tôi, chiếc máy bay này trừ vào số tiền phân chia, ít nhất giá trị phải trên 30 tỷ, bà nội cậu chứ, quá không biết hậu đạo rồi.”
Lúc này, điện thoại vệ tinh đổ chuông, Tôn Tiểu Bàn vội nghe máy.
“Sư phụ, dạ, đã xử lý xong rồi, nhưng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Sở Vĩnh Du bây giờ hình như cần dùng tiền gấp, cậu ta kiên quyết yêu cầu chia 30:70… Người đừng có cứ mắng con, đi mắng Sở Vĩnh Du ấy, nếu không phải quan hệ của con và cậu ta không tệ, nói không chừng sẽ chia 20:80 đó… Dạ dạ, yên tâm đi, con sao có thể sẽ tham chứ…”
Cúp máy, Tôn Tiểu Bàn đã cười, như thế, 10% tài sản của Yêu Tà sẽ rơi vào trong túi của anh ta rồi, sau này đi chơi thì cũng có tiền rồi.