Mục lục
Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 891


“Ngài, ngài xuất quan rồi?”


Nghe thấy giọng nói của Sở Vĩnh Du, câu nói đầu tiên của Mã Trạch là như thế.


“Ừa, đã xuất quan rồi.”


Một câu cảm thán này, chỉ có Sở Vĩnh Du mới biết được mình đã trải qua những gì.


“Ngày… ngày mốt là lễ đính hôn của tôi và Đông Linh, tôi…”


Mã Trạch ấp a ấp úng, Sở Vĩnh Du cười nói.


“Được rồi, tôi biết rồi, cậu sợ là tôi quên rồi có đúng không? Sao lại có thể như vậy được chứ, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đến đó mà, tôi đã nói sẽ là người chứng hôn cho hai người, sao có thể nuốt lời được.”


“Cảm ơn anh, tôi đã không muốn gọi rồi, là Đông Linh… ui da! Không phải không phải, là tôi là tôi.”


Lúc này, Sở Vĩnh Du có thể tưởng tượng được hình ảnh Đông Linh vừa mới nhéo thịt bên hông Mã Trạch, nụ cười không khỏi sâu hơn mấy phần.


“Tình cảm của hai người tốt như thế, tôi rất vui, ngày mốt gặp nhau.”


“Vâng thưa ngài, ngày mốt gặp.”


Từ cửa hàng đồ chơi về đến nhà, vừa mới bước vào cửa không lâu thì Tư Phu cũng đã dẫn Hữu Hữu trở về. Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Hữu Hữu vui vẻ chạy tới.


“Ba ơi.”


Sở Vĩnh Du ôm lấy con gái, hốc mắt thiếu chút nữa là đã đỏ lên, dù sao thì mình cũng vừa mới cảm nhận được cái chết, đó là một loại cảm giác như vĩnh viễn ly biệt người nhà, không có cách nào hình dung, cho nên lúc này ôm con gái mới khơi dậy sự mềm yếu nhất trong lòng anh.


“Hữu Hữu, ba nhớ con lắm.”


“Dạ, con cũng nhớ ba nữa, mẹ nói là ba đi công tác rồi, ba có mang quà về cho con không thế?”


Gật đầu, Sở Vĩnh Du chỉ vào một cái túi to đặt ở bên kia phòng khách, anh nói.


“Những thứ đó đều là quà ba mua cho con gái đó, con đi xem xem có thích không?”


Đối với chuyện này, Đồng Ý Yên thật sự cạn lời, không biết là tại sao, Sở Vĩnh Du lại có một loại xúc động muốn mua hết cả các cửa hàng đồ chơi đó, vẫn may là được cô cản lại.


Hữu Hữu vui vẻ muốn chạy qua đó, đột nhiên lại nấc cục một cái.


“Không xong rồi, có lẽ là lúc nãy đón gió, Hữu Hữu đi uống nước nóng nhanh đi.”


Tư Phu nhìn thấy Sở Vĩnh Du đã về nhà đương nhiên bà cũng rất vui mừng, bà không biết biểu đạt cho nên không nói gì, lúc này nhìn thấy Hữu Hữu nấc cục một cái, vội vàng lấy ly nước cho cô bé.


“Con không uống đâu, con muốn mở quà của ba mua cho con.”


Thấy như vậy, Sở Vĩnh Du bước qua nói khẽ.


“Hữu Hữu ngoan nào, uống nước nóng trước đi, để nấc cục như vậy sẽ không thoải mái.”


Điều thú vị đó chính là Hữu Hữu nhìn Sở Vĩnh Du rồi lại nói cực kỳ nghiêm túc.


“Ba ơi, ba nói sai rồi, gọi là đánh bảo bảo.”


Vừa mới nói xong, mọi người ở trong nhà đều cười nghiêng ngả.


Thấy như vậy, Tư Phu lén lút quay người lại lau nước mắt, bà thật sự không yêu cầu xa vời gì nhiều, trong nhà có thể hòa thuận như thế này, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của bà.


Ngày hôm sau, Đồng Ý Yên tiếp tục lao vào võ thuật, trước khi Sở Vĩnh Du chưa trở về thì cô đã hoàn toàn bỏ nó qua một bên, làm sao có tâm trạng để quản lý những chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK