CHƯƠNG 319: CÔ MUỐN CÓ MỘT MÁI NHÀ
"Mẹ, Trình Trình nói không sai, mẹ trách oan lão ba chim chết rồi. Đĩa sủi cảo vừa rồi cơ bản đều do con và Trình Trình ăn" Dương Dương lần đầu tiên giải thích cho Bắc Minh Thiện, ngược lại làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi sửng sốt.
"Mẹ vừa nhìn ba con ăn mà” Cố Hạnh Nguyên nói với vẻ hơi khó tin.
"Thật ra ba chỉ ăn hai cái thôi” Trình Trình nói tiếp.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới ý thức được mình xem ra đã trách oan Bắc Minh Thiện. Nhưng cho vậy, cô cũng không định xin lỗi Bắc Minh Thiện.
Coi như bù lại chuyện ở Nông Trại Vụi Vẻ ban ngày vậy.
Sau khi Trình Trình và Dương Dương ăn với Cố Hạnh Nguyên ăn hai cái sủi cảo, lại ra khỏi nhà ăn, chạy về phòng mình chơi với Bối Lạp.
Chỉ có Cố Hạnh Nguyên một mình ở trong phòng ăn. Sau khi cô ăn tùy tiện mấy cái lại cảm thấy no rồi.
Nhìn trước mắt còn lại hơn nửa đĩa sủi cảo, cô bất giác nhớ tới người đang xem tỉ vi trong phòng khách mới chỉ có ăn hai cái sủi cảo kia.
Thù thì thù, cũng không thể bỏ đói người ta được. Cho dù anh bất nhân nhưng tôi không thể bất nghĩa. Cố Hạnh Nguyên nghĩ vậy, lại cầm số sủi cảo còn lại đi về phòng bếp, để xử lý lại.
Trình Trình và Dương Dương dẫn theo Bối Lạp chạy về phòng nhỏ của mình.
"Bắc Minh Tư Dương, cám ơn em" Trình Trình vừa vào cửa, nhìn cả cơ thể nhỏ bé của Dương Dương đều nằm sấp úp trên giường, nói.
Dương Dương nhỏ xoay người lại, nghi ngờ nhìn Trình Trình: "Anh cám ơn em làm gì?"
"Cám ơn em đã nói hộ cho ba" Trình Trình ngồi dưới đất, ôm Bối Lạp nói.
Dương Dương tùy ý vung bàn tay nhỏ bé lên: "Đây tính là chuyện gì chứ? Em và lão ba chim chết thứ nhất là nước giếng không phạm nước sông, em chỉ xét việc mà nói thôi, không tính là nói hộ ông ấy"
Cậu nói xong, vỗ nhẹ vào cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy mỹ mãn: "Sáng sớm hôm nay đúng là không uống công ra ngoài. Anh không theo kịp coi như anh bị thiệt rôi "
"Anh bị thiệt gì chứ? Suýt nữa gây họa làm các anh bị người ta bán còn là gặp may mắn à?” Trình Trình hơi bối rối.
Dương Dương toét miệng cười: "Đương nhiên là gặp may mản rồi. Anh cũng không thấy em và mẹ về thế nào à? Gặp được chú mỹ nhân kia chính là bọn em gặp may rồi. Anh không thấy chú ấy nấu ăn ngon thế nào đâu, đặc biệt là món cánh gà nướng mà chú ấy nấu.."
Dương Dương nói đến đây, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ hưởng thụ lại khao khát.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên đang bận rộn trong phòng bếp, chẳng có tâm tư nào để ý tới món gì ngon. Có lẽ đĩa sủi cảo cháy là con đường nhanh nhất. Cô lo lắng để sủi cảo như vậy khó có thể nuốt được, lại tách nhân và vỏ của nó ra, đổ vào trong nồi đun lên.
Cô lại bỏ thêm mì và túi rau khô còn lại trong đủ, thêm chút nước tương và dấm chua.
Không tới năm phút, một bát mì thịt viên lại được tinh chế thành, cô tháo tạp dề xuống, mang cho nước trái cây đi dọc theo hàng lang, cầm về phía phòng khách, xuất hiện ở trước mắt Bắc Minh Thiện.
*xx**
"Anh vẫn tính là có dáng vẻ của người làm ba, để cho đám trẻ ăn no" Cố Hạnh Nguyên nói xong, chỉ vào bát mì thịt viên mà mình mới làm lại: "Về phần cái đó cũng chỉ có thể làm được như vậy, ai bảo anh tới làm phiền lúc tôi nấu ăn chứ? Cái này gọi là 'Gieo gió gặt bão' thôi".
Cố Hạnh Nguyên nói xong lại xoay người đi vào trong phòng bếp để thu dọn.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn bát đồ ăn hổ lốn còn đang bốc hơi nóng đặt ở trên bàn trà,.
Anh thật sự không có cách nào đưa ra bất kỳ bình luận nào về nó.
Nhưng nhìn bóng lưng quyến rũ của Cố Hạnh Nguyên, trên gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị giống như chiêu bài của anh vẫn thoáng mỉm cười không dễ nhận ra.
Sau đó anh móc điện thoại ra, ấn xuống một phím, sau đó là tiếng chuông chờ.
" Cậu chủ, có gì dặn dò sao?" Hình Uy ở bên kia điện thoại lập tức nghe máy.
Sau khi Hình Uy đưa Cố Hạnh Nguyên về nhà lái xe rời đi, về thẳng biệt thự của nhà Bắc Minh.
Ngoài dự đoán của anh ta, anh ta chỉ thấy Phỉ Nhi ở đây lại không thấy bóng dáng Bắc Minh Thiện đâu nữa.
Sau khi Bắc Minh Thiện đưa Phi Nhi trở lại dinh thự nhà Bắc Minh, anh rời đi. Phỉ Nhi thấy Hình Uy về, hỏi Bắc Minh Thiện rốt cuộc đang ở đâu.
Mà cô ta phải thất vọng, vì Hình Uy chẳng biết gì cả.
Ăn cơm tối xong, điện thoại di động của Hình Uy đổ chuông. Anh ta vừa nhìn thấy là Bắc Minh Thiện gọi điện thoại tới, lại tìm một gian phòng yên tĩnh: "Cậu chủ, có gì dặn dò sao?"
"Lát nữa cậu phái một số người đến biệt thự trên sườn núi kia, thu dọn lại nơi đó, mai tôi sẽ qua" Bắc Minh Thiện cầm điện thoại, đứng ở vị trí trong phòng khách có thể nhìn thấy được phòng bếp.
Anh vừa nói vừa nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp.
Hình Uy nghe được biệt thự ở trước sườn núi lại có sửng sốt: "Ngài nói là 'Dạ Mạt Hoan Du' sao?" Để bảo đảm không sai, anh ta vẫn hỏi lại trong điện thoại.
Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, Hình Uy lại cúp điện thoại.
Dạ Mạt Hoan Du là biệt thự xây trên sườn núi.
Hình Uy biết cậu chủ xây nó vì cô Cố, hơn nữa anh còn tốn không ít công sức vào biệt thự này, thậm chí còn tự tay vẽ bức tranh lớn trên tường.
Chẳng qua lúc cô Cố đi Úc, anh tức giận đã tự tay phá hỏng bức vẽ trên tường đã sắp hoàn thành này.
Cho tới hôm nay, cậu chủ vẫn chưa từng lại bước nửa bước vào nơi này, chỉ cho người định kỷ qua dọn dẹp.
Nhưng từ sau khi đi Nông Trại Vui Vẻ về, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi. Mối quan hệ giữa cậu chủ và cô Cố càng vi diệu hơn trước, làm người ta khó có thể cân nhắc được.
Lúc này, dưới tình huống không rõ cậu chủ đang làm gì, cậu chủ lại gọi điện thoại cho mình.
Hơn nữa, cậu chủ còn nói rất rõ ràng, muốn mình phái người đi thu dọn biệt thự kia.
Không chỉ vậy, thậm chí ngày mai cậu chủ còn muốn đi tới đó. Vậy không cần phải nói, người đi cùng chắc chắn là cô Cố và hai cậu chủ nhỏ.
Chẳng lẽ... bây giờ cậu chủ đang ở cùng với cô Cố? Chẳng trách cậu chủ lại để cô Phi Nhi ở lại một mình trong dinh thự nhà Bắc Minh.
Hình Uy ra khỏi gian phòng, vừa lúc gặp được Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi mỉm cười nói với anh ta: "Thiện mới gọi điện thoại tới sao?"
Vẻ mặt Hình Uy thoáng thay đổi. Có phải cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và cậu chủ không?
Nếu nghe được, vậy cô ta rốt cuộc nghe được bao nhiêu chứ?
Hình Uy suy nghĩ xong vẫn quyết định đánh liều: "Cô Phi Nhi, đúng là cậu chủ mới gọi điện thoại tới"
Phỉ Nhi vừa nghe là Bắc Minh Thiện gọi điện thoại tới, lập tức trở nê sốt ruột: "Lúc về Thiện chỉ đưa tôi tới cổng, sau đó không nói gì đã vội vàng rời đi. Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy nói gì với anh vậy?"
Hình Uy đỡ Phi Nhi đi tới đại sảnh: "Cô Phỉ Nhi, là vậy: Sau khi cậu chủ đưa cô về thì tới tập đoàn. Vừa rôi, cậu chủ gọi điện thoại nói với tôi là tập đoàn có mấy dự án xuất hiện vấn đề, muốn tôi phái người đi nhanh chóng chuẩn bị một ít tài liệu. Có thể mấy ngày tới, cậu chủ sẽ phải bận việc này. Cậu chủ còn nói cô Phỉ Nhi không cần lo lắng, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn”
Phỉ Nhi hơi thất vọng, xoay người đi về phía phòng của mình.
Cô ta thất vọng vì sau khi Bắc Minh Thiện trở về lại bỏ cô ta lại. Cho tới bây giờ cô ta chưa từng ở riêng với anh. Nhưng cô ta vẫn có chút vui mừng vì Bắc Minh Thiện đi làm việc, chứ không có qua chỗ của Cố Hạnh Nguyên.
Cho dù hôm nay, Bắc Minh Thiện đã hứa hẹn qua mấy ngày nữa sẽ làm đám cưới với mình, hơn nữa thái độ của anh với Cố Hạnh Nguyên cũng trở nên lãnh đạm hơn nhiều.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn không vững tin, cứ luôn sợ một ngày nào đó, Bắc Minh Thiện sẽ bỏ lại mình, cuối cùng đi với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên thu dọn chén đũa xong, dọn sạch phòng bếp mới xoay người đi vào phòng tắm.
Hơn nữa, cô còn cố ý khóa trái cửa. Cô sợ lúc mình tắm, người không có phẩm hạnh kia sẽ xông tới...
Nghe tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra, từng tiếng một đều đang làm trái tim Bắc Minh Thiện dao động.
Nhưng anh không có bất kỳ hành động nào.
Lúc này, anh chẳng có tâm trạng đó. Anh đang năm ở trong sô pha, hai ngày mệt nhọc cộng thêm không được nghỉ ngơi đàng hoàng làm anh thấy hơi buồn ngủ. Anh vừa gọi điện thoại cho thám tử tư, nhờ bọn họ điều tra vê nn vụ cháy ở Nông Trại Vui Vẻ. Nếu là do con người làm, anh lại nghĩ cách tìm ra người châm lửa và người đứng sau sai khiển.
Còn nữa, chính là cô Phương bất ngờ qua đời. Trên đường anh về, phía bệnh viện gọi điện thoại tới, nói cho anh biết một kết quả: Cô Phương chết vì bị nhồi máu cơ tim cấp tính.
Trên thực tế, hằng năm Bắc Minh Thiện đều dẫn cô Phương tới bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, nhưng đều cho thấy sức khỏe của cô đều bình thường. Sao có thế lại xuất hiện nhồi máu cơ tim được chứ.
Đợi đến khi Cổ Hạnh Nguyên ra khỏi phòng tắm, cô lén nhìn trộm về phía Bắc Minh Thiện, chỉ thấy anh đã ngủ thiếp đi trong sô pha.
Cho dù bình thường nhìn Bắc Minh Thiện có chút đáng ghét, nhưng dáng vẻ anh ngủ vẫn rất cám dỗ.
Hơi thở của anh đều đặn, đôi mắt sâu thẳm nhắm chặt, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị làm người ta nhìn thấy lại không rét mà run kia cũng trở nên bình thản hơn rất nhiều.
Anh nằm nghiêng, tư thế ngủ lại giống như một đứa trẻ: Anh đặt một tay lên trên xương hông, một tay khác gập lại đặt trên mặt, đôi chân thon dài hơi gấp lại.
Giày của anh được đặt gọn gàng dưới sô pha.
Cố Hạnh Nguyên lặng lẽ đi qua, còn tắt tỉ vi đang phát tin.
Cô lại lấy một cái chăn trong phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đắp lên trên người anh.
Sau đó, cô xoay người trở lại phòng ngủ của mình và đám trẻ.
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ của mình lại.
Lúc này, vẻ mặt Dương Dương hăng hái bừng bừng, còn vung tay vung chân nói gì đó với Trình Trình.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười đi tới, xoa đầu hai đứa con trai: "Các con đang nói chuyện gì vậy?"
"Con đang kể với Trình Trình về chiếc xe RV cực ngầu của chú mỹ nhân kia" Còn không chờ Trình Trình trả lời, Dương Dương đã giành nói trước.
Cố Hạnh Nguyên nghe Dương Dương nhắc tới, cô cũng không nhịn được nhớ tới Noton, người này lại rất thú vị, tự mình lái xe đi du lịch vòng quanh thế giới...
Nhưng cuộc sống như thế không phải là cuộc sống cô muốn. Điều cô càng muốn hơn là một ngôi nhà ấm áp, một ngôi nhà có thế cho cô cảm giác an toàn.
Gió sớm khẽ thổi qua cửa sổ vào phòng ngủ, Cố Hạnh Nguyên rụt chân vào trong chăn.
"Hắt xì..." Một tiếng hắt xì của Dương Dương làm Cố Hạnh Nguyên giật mình tỉnh dậy.
Cô mở mắt ra, chỉ thấy Dương Dương đang ngủ say, nhẹ nhàng gác cánh tay nhỏ nhắn của cậu lên trên người mình.
Cổ ngồi dậy, chỉ thấy chiếc chăn đắp lên trên người Dương Dương đã bị cậu đạp đến cuối giường, bụng lộ ra, phồng lên, hạ xuống theo tiếng hít thở.
Cậu ngang ngược giang hai tay, hai chân thành hình chữ X lớn, chèn Trình Trình tới bên kia giường.
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cậu rồi nhìn lại chăn của Trình Trình chăn.
Sau đó, cô xoay người xuống đất, soi gương chỉnh lại mái tóc dài của mình, thay áo ngủ ra, sau đó rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Cô đảo mắt nhìn qua, trên sô pha đã không có bóng dáng Bắc Minh Thiện nữa.
Không ngờ anh lại dậy sớm như vậy. Nhưng anh đi đâu chứ?
Lúc này từ trong phòng ăn truyền đến tiếng chén đĩa va chạm vào nhau.
Cố Hạnh Nguyên đi tới nhà ăn, chỉ thấy trên bàn bày hai hộp giữ nhiệt, bốn cái đĩa đồ ăn sáng được trình bày tỉnh tế.
Bánh ngọt của Q Bạch, bánh mì thịt Mending óng ánh đầu, bánh nướng cuộn xốp mềm, trắng vàng, còn có bánh ngô nhỏ được làm rất tinh tế.
Bắc Minh Thiện đã thay một bộ vest được cắt may thủ công mới, tóc chải gọn gàng không có nổi một sợi rối, có phong cách lại sành điệu.
Anh ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, cầm thìa uống canh đầy tao nhã.