CHƯƠNG 459: MỞ PHIÊN TÒA
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đang nắm giữ số mệnh của một người ở trong tay.
"Cô Cố, cô yên tâm đi, tin tưởng vào năng lực của mình, tôi cũng tin tưởng cô có thể giải oan cho tôi. Hít sâu một hơi, thả lỏng một chút." Đường Thiên Trạch ở bên cạnh cổ vũ, mỉm cười tin tưởng làm cho Cố Hạnh Nguyên tăng thêm sự tự tin.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, sau khi hít sâu thì thật sự cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cô chuẩn bị đặt tài liệu lên bàn bị cáo.
Lúc này thẩm phán đi tới.
Lúc sắp tuyên bố mở phiên toà thì một người phụ nữ vội vã đẩy cửa chạy vào.
Bởi vì cô ta quá gấp gáp, mái tóc có chút hỗn loạn, lại còn thở hổn hển.
Cô ta hơi mỉm cười xin lỗi thẩm phán, sau đó lại nhìn Bắc Minh Thiện một cái.
Cố Hạnh Nguyên nhìn đối phương, nhanh chóng nhận ra người phụ nữ này là Phỉ Nhi!
Lúc này Phỉ Nhi cũng thấy được phía bị cáo đối diện, Cố Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh Đường Thiên Trạch.
Ánh mắt của hai người phụ nữ chạm nhau trong mấy giây ngắn ngủn.
Phỉ Nhi cảm thấy có chút bất ngờ.
Nhất là khi cô ta thấy tấm bảng viết mấy chữ luật sư biện hộ đặt trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Không nghĩ tới hôm nay cô lấy thân phận luật sư để ra mặt, hơn nữa còn là luật sư của Đường Thiên Trạch.
Có thể nói Phỉ Nhi không muốn nhìn thấy nhất là hai người đối diện.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Chẳng lẽ Phỉ Nhi là một trong ba người Bắc Minh Thiện đã nói sao, cô ta có liên quan đến chuyện khách sạn Daredevil?
Xem ra vụ án này không giống như cô đã nghĩ, Bắc Minh Thiện vô cớ gây chuyện, cố ý điều tra Noton, anh đã chuẩn bị kỹ càng mới làm như thế.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Phỉ Nhi ngồi xuống chỗ của nhân chứng.
Cô vốn tự tin mười phần, nhưng lúc này lại cảm thấy trong lòng bồn chồn.
Không lẽ còn có rất nhiều manh mối mà cô chưa điều tra ra được sao? Do kinh nghiệm của cô còn thấp, không hiểu hết vụ án, hiện tại chỉ có thể theo ý trời, cho dù cô thua kiện cũng muốn phải biện hộ cho Noton chịu hình phạt thấp nhất.
Không vì sao cả, bởi vì cô tin anh ta sẽ không làm chuyện như vậy.
Mặc dù hiện tại trong đầu cô có chút hỗn loạn, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, gọi là thua trong vinh quang.
Cô đụng nhẹ Noton một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi Noton, xem ra bên Bắc Minh Thị có sự chuẩn bị, mà tôi lại nắm quá ít tài liệu, có lẽ anh phải chuẩn bị tinh thần thua kiện. Nhưng anh yên tâm, mặc dù thế nào, tôi cũng sẽ làm cho anh nhận hình phạt thấp nhất. Tôi tin anh không làm chuyện như vậy, đến lúc đó chúng ta còn có thể tiếp tục kháng án."
Đường Thiên Trạch nhìn người bên cạnh, tuy rằng có hơi ủ rũ so với lúc nãy, nhưng vẫn tràn đầy chân thành.
Anh ta vẫn lộ vẻ không sao cả: "Không cần nghi ngờ năng lực của mình, có lẽ trên thực tế không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu. Nhớ kỹ nhất định phải duy trì nụ cười."
Cố Hạnh Nguyên thật sự có chút bội phục Noton, thật ra anh ta cũng có thể nhìn ra được tình hình hiện tại bất lợi thế nào với mình, nhưng lúc này anh ta vẫn còn có tâm trạng động viên mình.
Không thể làm cho anh ta thất vọng, cho dù kết quả thế nào, chỉ cần cô cố gắng hết sức là được.
Lúc này thẩm phán gõ búa, tuyên bố phiên toà bắt đầu.
Luật sư Âu Dương Hoa đại diện cho nguyên cáo Bắc Minh lên tiếng trước.
Anh ta đứng lên, đầu tiên là chào thẩm phán, sau đó mở miệng nói: "Kính thưa các thẩm phán, tôi nhận sự ủy thác của anh Bắc Minh Thiện kiện anh Noton, ngày X tháng X năm XX anh ta ở khách sạn Daredevil cố ý gây sự cố dẫn tới ba của anh ấy là ông Bắc Minh Chính Thiên và hai nhân viên khách sạn mất mạng. Xin cho phép tôi gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến ba người đã mất."
Âu Dương Hoa nói xong thì anh ta và bên nguyên cáo Bắc Minh Thiện và Hình Uy đều đứng lên, ba người cúi đầu mặc niệm một phút.
Sau đó luật sư Âu Dương Hoa nói Bắc Minh Thiện và Hình Uy ngồi xuống.
Thẩm phán lật xem hồ sơ, sau đó nói: "Lúc trước tôi cũng có nghe chuyện sự cố ở khách sạn Daredevil, hơn nữa tôi biết cảnh sát đã điều tra hiện trường, cũng cho rằng đây là một sự cố ngoài ý muốn. Vậy vì sao nguyên cáo muốn khởi tố chuyện này, kiện bị cáo với tội cố ý gây sự cố này chứ?"
Luật sư Âu Dương Hoa nói: "Thưa thẩm phán, thật ra nguyên nhân rất đơn giản: Bởi vì anh Bắc Minh rất tin tưởng cơ sở thiết bị của khách sạn mình."
Luật sư Âu Dương Hoa nói tiếp: "Có thể nói anh Bắc Minh đã tự mình chỉ đạo và giám sát quá trình xây dựng khách sạn Daredevil. Sự hiểu biết của anh ấy về khách sạn này còn cao hơn các nhân viên bảo trì ở đó. Cho nên, sau khi cảnh sát kết án thì anh ấy bắt đầu điều tra chuyện này. Kết quả, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng anh ấy đã tìm được một số manh mối để lại. Sau đây cho phép tôi mời nhân chứng thứ nhất."
Ông ta vừa nói xong thì chỉ thấy cửa tòa án mở ra, người phụ trách bảo trì khách sạn Daredevil được mời lên.
Sở dĩ mấy người Bắc Minh Thiện không phái người bảo vệ người phụ trách bảo trì này, cũng là vì anh ta chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, cho dù anh ta có xảy ra chuyện gì cũng không hề ảnh hưởng đến vụ án.
Sau khi nhân viên bảo trì được mời lên, Âu Dương Hoa bắt đầu tiến hành chất vấn: "Xin hỏi anh phụ trách công việc gì ở khách sạn Daredevil?"
Lần đầu tiên lên tòa nên nhân viên bảo trì vẫn có chút lo lắng, anh ta lắp bắp nói: "Tôi, tôi phụ trách bảo trì thang máy khách sạn."
Âu Dương Hoa gật đầu: "Lần gần nhất anh bảo trì thang máy là khi nào?"
"Là, là mấy ngày trước khi xảy ra sự cố thang máy."
"Vậy tình hình cụ thể như thế nào? Có thể miêu tả đơn giản được không?" Âu Dương Hoa nói anh ta không cần lo lắng.
"Bởi vì cảm biến thang máy xuất hiện trục trặc, sau khi tôi nhận được thông báo thì lập tức tiến hành kiểm tra và sửa chữa thang máy."
"Vậy trong lúc anh kiểm tra sửa chữa có xảy ra chuyện gì không?"
Cố Hạnh Nguyên nghe luật sư đối phương và nhân viên bảo trì hỏi đáp những vấn đề không quan hệ đến vụ án.
Cô đưa tay ra hiệu muốn lên tiếng với thẩm phán.
Thẩm phán gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên đứng lên, nói với luật sư Âu Dương: "Luật sư đối phương có thể đi thẳng vào vấn đề được không, đừng ở đây hỏi những vấn đề không liên quan."
Luật sư Âu Dương mỉm cười với Cố Hạnh Nguyên: "Mong cô cứ bình tĩnh, tiếp theo là vấn đề quan trọng trong vụ án."
Anh ta nói xong thì ra hiệu cho nhân viên bảo trì tiếp tục trả lời vấn đề.
Nhân viên bảo trì nói: "Lúc tôi sửa chữa thì phát hiện ở chỗ tôi không có linh kiện cảm biến thang máy, vì thế tôi gọi điện thoại cho tổng công ty nói bọn họ phái người đưa linh kiện tới."
Âu Dương Hoa gật đầu với anh ta: "Anh nhìn những người ở đây có người nào đưa linh kiện đến cho anh hay không?"
Nhân viên bảo trì nhìn xung quanh tòa án, sau đó ánh mắt dừng lại ở chỗ nhân chứng.
"Anh ta là đồng nghiệp đã đưa linh kiện cho tôi vào ngày đó." Anh ta dùng ngón tay chỉ về phía Hoàng Tự.
Luật sư Âu Dương hơi mỉm cười: "Được rồi, mời anh đi xuống nghỉ ngơi."
Sau đó anh ta nói với thẩm phán: "Kính thưa thẩm phán, cho phép tôi mời nhân chứng thứ hai."
Thẩm phán gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tiếp theo Hoàng Tự đi lên làm chứng, anh ta cũng có vẻ rất căng thẳng, không ngừng xoa tay, còn nhìn về phía Bắc Minh Thiện.
Luật sư Âu Dương tiếp tục đặt câu hỏi: "Trước và sau khi anh đưa linh kiện đến khách sạn Daredevil có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?"
Hoàng Tự vừa nhớ lại vừa nói: "Trước đó có người đưa tiền cho tôi nói mấy ngày nữa tôi đưa mấy linh kiện này đến khách sạn. Sau khi tôi đưa đến đó thì người kia gọi điện thoại yêu cầu tôi mang linh kiện đến lối thoát hiểm đánh tráo linh kiện rồi mới đưa cho đồng nghiệp của tôi."
Lời khai của Hoàng Tự làm cho Cố Hạnh Nguyên không khỏi giật mình. Cô không nghĩ tới sự cố thang máy khách sạn Daredevil không chỉ đơn giản là sự cố ngoài ý muốn, mà là có người cố ý làm như thế.
Luật sư Âu Dương hài lòng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên: "Xin hỏi luật sư đối phương có gì muốn hỏi nhân chứng không?"
Trong tay Cố Hạnh Nguyên chỉ có một số ghi chép ra vào khách sạn của mà thôi, đối với tình hình trước mắt này, cô có chút trở tay không kịp.
Lúc này, cửa tòa án mở ra, Vân Chi Lâm vội vàng đi vào từ bên ngoài.
Đây là vụ án đầu tiên của Cố Hạnh Nguyên, sao anh ta không tới tham gia được chứ.
Tuy rằng phiên tòa này khép kín, nhưng người phụ trách thuộc văn phòng luật sư của Chi Lâm, anh ta vẫn có thể đi vào.
Khi anh ta đi vào thì đúng lúc Hoàng Tự nói về tình tiết vụ án. Lúc luật sư đối phương hỏi làm cho Cố Hạnh Nguyên không trả lời được, anh ta đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, sau đó đưa cho cô một tờ giấy nhỏ ở dưới mặt bàn.
Cố Hạnh Nguyên đang lòng nóng như lửa đốt, cô nhìn thấy Vân Chi Lâm thì lập tức vừa mừng vừa sợ.
"Thưa thẩm phán, bên chúng tôi có tình tiết mới, cần phải bàn bạc một chút." Vân Chi Lâm đưa tay nói.
Thẩm phán gật đầu: "Được, vậy nghỉ ngơi năm phút."
Bắc Minh Thiện ngồi ở chỗ nguyên cáo nhìn luật sư Âu Dương hỏi Cố Hạnh Nguyên không trả lời được, anh không khỏi đổ mồ hôi thay cô.
Lúc này mặc dù bọn họ đứng ở phía đối lập, nhưng anh vẫn không muốn Cố Hạnh Nguyên cứ nhận thua như thế.
Dù sao hiện tại cô chỉ là một luật sư mới, cô giao đấu với một luật sư đầy kinh nghiệm như Âu Dương Hoa đã vốn rơi vào thế yếu.
Nhưng khi anh nhìn thấy Vân Chi Lâm xuất hiện, anh lại thở phào nhẹ nhõm thay Cố Hạnh Nguyên, lại bắt đầu sinh ra cảm giác ghen tuông.
Trong phòng nghỉ, Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi.
"Chi Lâm, sao anh lại tới đây, anh đưa cho em gì vậy?"
Vân Chi Lâm hơi mỉm cười: "Đây là vụ án đầu tiên của em, sao anh có thể không tham gia chứ. Còn thứ kia thì em cứ mở ra sẽ hiểu thôi."
Cố Hạnh Nguyên mở tờ giấy ra nhanh chóng xem nội dung một lần. Sau đó cô cầm tờ giấy hỏi Vân Chi Lâm: "Anh lấy được thứ này ở đâu?"
Vân Chi Lâm hơi mỉm cười: "Thật ra lúc em nhận vụ án này thì anh cũng đồng thời âm thầm điều tra, chẳng qua điểm xuất phát của chúng ta không giống nhau thôi."
Anh ta nói đến đây thì lấy ra một số tài liệu cặp công sở giao cho Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị lên tòa thôi, nhớ kỹ em chỉ là người mới, đối mặt với một đối thủ đầy kinh nghiệm thì cho dù thua kiện cũng hợp tình hợp lý, thả lỏng một chút, lấy trí thông minh và năng lực của em đánh xong trận này."
Cố Hạnh Nguyên giống như lấy lại được sự tự tin nên dùng sức gật đầu. Sau đó cô đi ra phòng nghỉ.
Vân Chi Lâm nhìn cô đi ra ngoài, lúc này mới có chút áy náy nhìn Đường Thiên Trạch nhàn nhã ở bên cạnh: "Anh Noton, hy vọng anh đừng để ý mấy lời tôi vừa nói. Tôi chỉ không muốn cô ấy đánh mất ý chí chiến đấu, cho nên mới nói như vậy."