“Là thế này. Hai phần cổ phần này một phần là của Bắc Minh Triều Long, một phần khác là của Mạc Cẩm Thành đưa cho anh ta. Hai phần thêm vào tuy không nhiều như số lượng trước kia anh ta từng dự đoán nhưng vẫn hơn một nửa. Cho nên tôi…” Thật ra lần này trong lòng Đường Thiên Trạch càng có nhiều khủng hoảng và lo lắng lẫn lộn.
Cái anh ta lo không phải Bắc Minh Thị.
Người như bọn họ luôn hiểu được một đạo lý, đó chính là biết đánh cuộc thì phải chịu được thua. Tuy rằng sẽ có chỗ không phục nhưng cũng sẽ tìm bù lại từ những phương diện khác, sẽ không xảy ra chuyện gì đến mức phải canh cánh trong lòng.
Cái anh ta lo lắng là Cố Hạnh Nguyên, anh ta trơ mắt nhìn cô bị Bắc Minh Thiện đưa đi, sau đó lên xe cấp cứu.
Anh ta cảm thấy mình có lỗi với Cố Hạnh Nguyên, mặc dù lập trường của cô đứng về phía Bắc Minh Thiện. Mặc dù cô không phải con gái sư phụ, chính mình cũng không đành lòng nặng tay với cô như vậy.”
Lý Thâm nhắm mắt lại, sau khi nghe anh ta nói con gái mình bị trọng thương, quả thật ông ta có hơi đau lòng. Nhưng cái đau lòng đó chỉ giằng co một đoạn thời gian ngắn ngủi.
“Sư phụ, thầy phạt con đi. Bây giờ Hạnh Nguyên đang nằm trong bệnh viện, còn chưa biết tình hình thế nào. Nếu chẳng may cô ấy… Con thật sự không có mặt mũi gặp thầy.”
Đường Thiên Trạch hiếm khi nói được lời từ nội tâm, chính là chỉ riêng khi đối mặt với Lý Thâm và Cố Hạnh Nguyên, lời của anh ta lại là lời thật lòng.
Đương nhiên, với Bắc Minh Thiện cũng là thật lòng, chẳng qua đó là hận thù thật lòng.
“Con không cần tự trách như vậy, là con bé đột nhiên đi ra, bị con đánh thương cũng chỉ có thể nói nó đáng đời! Đáng đời đi che chở cho thằng nhóc Bắc Minh kia. Nếu cái này có thể coi là món nợ thì món nợ này cũng phải tính lên đầu thằng nhóc Bắc Minh kia! Mẹ con bọn họ, một kẻ hại vợ của thầy bỏ thầy mà đi, bây giờ con trai cô ta lại hại con gái thầy chịu trọng thương, thầy thật muốn…”
Nói tới đây, ông ta liên tục ho khan vài tiếng vì bị sặc khói thuốc.
Đường Thiên Trạch vội vàng nhẹ nhàng giúp vỗ vài cái sau lưng sư phụ, sau đó lại đưa một ly trà còn ấm sang cho Lý Thâm.
Uống một ngụm trà, lúc này Lý Thâm mới xem như dịu đi một ít.
“Sư phụ, thầy yên tâm, nếu chuyện loạn đến bước này, vậy cũng không cần thiết phải giữ đến tận đây. Thừa dịp anh ta đang ở bệnh viện, con giúp thầy giải quyết cái tâm bệnh kia trước.”
“Không cần vội như thế, cơ hội giải quyết cô ta còn nhiều, huống hồ họ Mạc kia là kẻ bênh vực người mình, có phần khó giải quyết, vẫn nên nghĩ cách tìm người trong nghề hành động, không để lộ chút dấu vết, nhưng phải cực kỳ cẩn thận. Con gái bị thương thầy không đau lòng, nhưng nếu con có gì ngoài ý muốn, thầy sẽ khó chịu. Con có biết, thầy luôn coi con là con của mình.”
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên ở bệnh viện dưỡng bệnh.
Bắc Minh Thị tạm thời do Bắc Minh Diệp Long quản lý, Hình Uy đi theo anh ta. Trước kia thì ai trung thành với sếp của ngừơi đó, bây giờ thì cùng nhau đoàn kết lại.
Dù hai người họ ở bên nào cũng đều cảm thấy cực kỳ vừa lòng, hơn nữa trên phương diện công việc cũng rất nhiệt tình.
Trải qua quá trình mất mà đoạt lại của Bắc Minh Thị, người nhà Bắc Minh Thị càng thêm coi trọng xí nghiệp gia tộc Bắc Minh Chính để lại.
Đương nhiên cũng cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng đối với việc Bắc Minh Thiện lại có thể không đánh mà thắng, thu hồi Bắc Minh Thị hoàn hảo không hao tổn gì .
Năng lực như vậy không phải ai trong họ có thể có được.
Trải qua chuyện này, bọn họ đã tâm phục khẩu phục để Bắc Minh Thiện nắm quyền tập đoàn Bắc Minh Thị.
Nhưng Bắc Minh Thiện đang nằm ở phòng bệnh cho nên hoàn toàn không rõ những chuyện này, đối với Bắc Minh Thị, trong lòng anh đã có kế hoạch.
Hình Uy và Bắc Minh Thiện vẫn luôn giữ liên lạc trong thời gian này.
Đường Thiên Trạch bất ngờ hoàn toàn biến mất khỏi Bắc Minh Thị, về phần cổ phần công ty trong tay anh ta, anh ta thẳng tay bán tháo ra ngoài.
Đối với anh ta mà nói, những cổ phần công ty này đã không còn tác dụng gì, không bằng bán lấy tiền. Anh ta có thể dùng số tiền này tiếp tục gây phiền toái cho Bắc Minh Thiện.
Vài ngày sau, chuyện Bắc Minh Thiện nhập viện rồi nói với những người ở biệt thự là phải giữ bí mật với bọn trẻ rốt cuộc cũng bị bọn trẻ vạch trần.
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là đã xem nhẹ một vấn đề.
Thương thế của anh xem như nhẹ hơn chút, hơn nữa cơ thể anh cũng rất mạnh khỏe, cho dù phải chịu cùng lực tấn công như Cố Hạnh Nguyên thì cơ thể anh vẫn hoàn toàn có thể chịu được.
Điều này giống như ngày quyết đấu với Đường Trạch Thiên kia, mỗi một đòn tấn công của anh đều dùng hết toàn lực.
Cố Hạnh Nguyên bị trúng đòn, tuy rằng sức mạnh cũng rất mãnh liệt. Nhưng thời điểm đó Đường Thiên Trạch đã hao tổn đi một phần sức lực, không còn là toàn lực nữa.
Mấy ngày này cơ thể Bắc Minh Thiện dần khôi phục, thương thế đã không còn đáng ngại.
Nhưng thương thế của Cố Hạnh Nguyên lại khá nặng so với cô.
Trải qua thăm khám, cô bị gãy xương vai.
Hơn nữa khi cô bị đánh bay xuống đất, đầu cô còn bị xa chạm, mấy ngày nay cô vẫn luôn ở trong trạng thái mê man.
Điều này làm cho Bắc Minh Thiện cảm thấy rất lo lắng.
Nhìn cô nhắm chặt hai mắt, cùng với các thiết bị y tế “Tít Tít” bên cạnh.
Thật sự cảm thấy nếu có thể dời hết ốm đau trên người cô lên mình thì tốt biết bao nhiêu.
Những năm qua cô đã phải chịu khổ nhiều như vậy.
Không nói người khác, chỉ nói lúc cô ở bên mình cũng đã đếm không hết.
Hiện tại đã là mấy tiếng cuối cùng của ngày cuối năm.
Trời đêm ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại có pháo hoa sáng ngời bay lên ở xa.
Anh ngồi bên giường cô, bàn tay to nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của cô, cảm nhận được độ ấm của cô.
“Hạnh Nguyên, mấy giờ nữa sẽ là năm mới. Anh thật sự không ngờ ngày tất niên lại trôi qua ở một nơi như vậy. Em biết không, kế hoạch của anh chính là chúng ta đưa các con và ba mẹ đi ra biển. Ở một nơi nào đó, chúng ta đứng ở boong tàu nghênh đón mặt trời của năm mới… Nếu trước kia, anh mà nói như vậy, chắc em sẽ cho anh một ánh mắt xem thường, sau đó nói: Nghĩ hay lắm.”
Bắc Minh Thiện nở nụ cười, nhưng trong lòng càng cảm thấy ê ẩm. Anh buông tay cô ta, sau đó đứng lên gạt tóc trên trán cô sang một bên.
Vào khoảnh khắc này, anh cảm thấy cô độc, đây là cảm giác trước giờ anh chưa từng có. Trước kia anh vốn một thân một mình nhưng chẳng cảm thấy có gì không tự nhiên.
Trái lại lúc này, nhìn cô nằm lẳng lặng ở đó, tuy rằng coi như có thể ở bên nhau rồi, nhưng đây không phải cách mà anh muốn.
Anh đi đến trước cửa sổ, thật muốn mở ra, để gió lạnh bên ngoài thổi lên người mình, cảm nhận cảm giác trái tim bị đóng băng.
Nhưng bây giờ anh không thể làm như vậy.
Phía sau, cửa lòng bệnh bị đẩy ra, ba dáng người nhỏ bé chạy từ ngoài vào.
Tiếng chân dẫm lên thảm của bọn họ cực nhỏ nhưng vẫn bị Bắc Minh Thiện nghe được. Anh lập tức xoay người, nhìn thấy ba đứa bé đang đứng trước mặt mình thì không khỏi giật mình.
“Sao các con lại đến đây?”
“Bọn con nhớ ba mẹ. Ba mẹ xảy ra chuyện gì, tại sao lại không nói cho bọn con biết?” Trình Trình ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thiện, trong mắt đã ngân ngấn nước.
Dương Dương và Cửu Cửu cúi đầu đứng bên cạnh, còn thỉnh thoảng nâng tay lên, dùng tay áo lau nước mắt.
Nhìn thấy ba đứa con của mình như vậy làm cho Bắc Minh Thiện càng đau lòng hơn.
Anh vẫn luôn nhìn ba đứa bé từ trên cao, nhưng lần này anh lại ngồi xổm xuống, cố gắng nhìn thẳng ba đứa: “Không phải không muốn nói cho con biết chuyện của ba mẹ, chỉ là ba cảm thấy các con không cần phiền lòng vì chuyện như vậy. Thơ ấu của ba có nhiều chuyện không vui, ba không muốn các con cũng như vậy. Thật ra chỉ vài ngày nữa là ba và mẹ các con có thể xuất viện rồi.”
“Ba nói dối! Nhìn mẹ thế này mà còn nói vài ngày nữa là xuất viện, con xem ít nhất phải vài tháng. Chẳng lẽ mấy tháng này đều bắt bọn con chờ đợi ba mẹ làm bộ đi công tác ở ngoài về à?” Dương Dương lau nước mắt, hung hăng nhìn Bắc Minh Thiện.
Nếu nói Trình Trình giống Bắc Minh Thiện hơn thì Dương Dương khi tức giận càng giống anh hơn một ít.
Nhìn đôi mắt lạnh băng kia giống như nói chuyện với chính mình thời thơ ấu.
Đối với lời chất vấn của con trai, Bắc Minh Thiện thế mà lại không thể nói được lời nào.
“Ba ơi… Sao mẹ không dậy nhìn bọn con ạ?” Nước mắt Cửu Cửu rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của con bé.
Con bé ôm tay Bắc Minh Thiện, dùng sức lắc lắc.
Con bé là đang cầu xin, cầu xin mẹ có thể nhìn bọn họ, cho dù là liếc mắt nhìn một cái cũng được.
Không có mẹ làm cho ba đứa bé cảm thấy sợ hãi vô cùng, cảm giác sợ hãi như vậy, Bắc Minh Thiện cũng từng cảm nhận được.
Nhưng anh cảm nhận cũng không sâu sắc, trái lại hận mẹ thì nhiều hơn một chút.
“Thiện, bọn nhỏ thật sự rất nhớ mẹ, cho nên ba mẹ…” Mạc Cẩm Thành đứng phía sau bọn trẻ.
Phía sau ông ta là Dư Như Khiết, đôi mắt bà cũng đỏ ửng.
Bắc Minh Thiện nhìn về phía sau bọn họ, Vân Chi Lâm và Anna, Hình Uy dẫn theo Lạc Kiều và Tiểu Bảo Bảo, cùng với người nhà Bắc Minh… Bọn họ đều đến thăm anh và cô .
Lúc này, anh đã không còn trách cứ, bởi vì anh biết bọn họ đều thật lòng quan tâm mình và Hạnh Nguyên.
Gia đình ấm áp.
Đối với bệnh tình của Hạnh Nguyên, những người khác cũng biết một ít, nhưng thật sự không ngờ nghiêm trọng như vậy.
Ba đứa bé vây quanh mẹ, càng nước mắt lưng tròng hơn.
Bắc Minh Thiện chỉ có thể ở phía sau dỗ bọn trẻ cố gắng đừng lên tiếng. Bọn trẻ thật sự vô cùng ngoan ngoãn, cố gắng chịu nỗi đau đớn trong lòng, chỉ nhìn mẹ rồi lau nước mắt.
Kim giờ, kim phút, kim giây rốt cuộc cũng dừng lại ở 0 giờ.
Sau giờ khắc này đã là một năm mới đến.
Đêm này, cả đoàn người không ai rời khỏi bệnh viện. Bởi vậy bệnh viện sắp xếp một phòng không có người cho bọn họ nghỉ ngơi.
Bắc Minh Thiện vẫn luôn ở bên Cố Hạnh Nguyên.
Dần dần, trên bầu trời tối om ở phương xa xuất hiện ánh sáng.
Chẳng mấy chốc, cả không trung đều sáng rực lên.
Bắc Minh Thiện ngồi bên giường Cố Hạnh Nguyên, anh kéo rèm cửa lên: “Hạnh Nguyên, em mau dậy nhìn xem. Đây là mặt trời năm mới. Tuy rằng ngày nào cũng có thể nhìn thấy mặt trời, nhưng mặt trời của năm mới lại không dễ dàng như vậy. Tối hôm qua, tất cả mọi người đều đến cùng em đón năm mới, anh biết tuy em không thể cử động, nhưng trong lòng rất rõ ràng, rất cảm kích bọn họ đúng không.
Lần trước, anh nói với em sau này anh muốn chăm sóc em và các con, nhưng lần đó hình như em từ chối anh. Anh muốn nói với em rằng, anh là Bắc Minh Thiện, sẽ không nản lòng thoái chí vì bị em từ chối. Chắc chắn sẽ có cơ hội em không thể từ chối anh. Bây giờ xem ra anh chờ được cơ hội này rồi. Anh hy vọng có thể chăm sóc cuộc sống của em và bọn trẻ sau này, anh cam đoan tương lai em và các con tràn ngập hạnh phúc. Em có bằng lòng không?”