“Đi mở quà nào…” Một giây thôi cậu cũng không đợi thêm được, thế nên sau khi nói một câu đã nhảy tót xuống ghế rồi chạy như bay đến chỗ cây thông Noel.
Sau đó là Cửu Cửu, con bé cũng rất tò mò với các hộp quà. Nhất là mấy cái hộp đó, bên trong có thể có một vài con búp bê không nhỉ?
So với hai đứa bé, người có vẻ chín chắn nhất chính là Trình Trình. Cậu chẳng có gì là vội vàng, nhìn cậu không hề thích hợp với độ tuổi này.
“Dương, Cửu Cửu mấy đứa con đứng đó chờ, không được chạm vào bất kì thứ nào.” Lúc này Bắc Minh Thiện lên tiếng.
Sau đó nhìn chiếc bát không trước mặt Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình: “Chúng ta cùng qua đó đi.”
Cây thông Noel cao to, hai người lớn và ba đứa bé vây quanh nó.
“Các con à, các con biết ý nghĩa của lễ Giáng Sinh là gì không?” Cố Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh Bắc Minh Thiện, nở nụ cười trên môi.
Cửu Cửu lắc đầu, con bé còn quá nhỏ nên nghĩ không ra.
Còn Dương Dương, cậu nhìn lên trần nhà rồi xoay mắt một vòng, sau đó búng ngón tay một cái: “Con biết!”
Trong ánh mắt mà Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương rõ ràng để lộ sự nghi ngờ.
Tuy không thể phủ nhận rằng con nó lớn lên ở Mỹ, cũng đã trải qua không ít ngày lễ Giáng Sinh. Nhưng đối với “ngày lễ của người nước ngoài” này, khi đó Cố Hạnh Nguyên chẳng có tâm trạng gì mà đón lễ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác đó là: Khi đó tâm trạng của cô không tốt cho lắm, mỗi lần nhìn thấy Dương Dương cô đều sẽ nhớ đến một đứa bé khác.
Tuy biết rằng đứa bé đó được gia đình giàu có đưa đi, nhưng cô vẫn sẽ lo lắng không biết con nó sống có tốt không, có bị bắt nạt gì không.
Đây chính là thiên tính bẩm sinh của người làm mẹ. Tuy rằng chỉ vội vã nhìn đứa bé đó một lần, nhưng lần gặp mặt đó đã khiến hai người họ liên hệ chặt chẽ với nhau.
Mỗi dịp đón Giáng Sinh đồng nghĩa với việc một năm lại trôi qua, Dương Dương lớn thêm một tuổi, đứa bé đó cũng lớn thêm một tuổi.
Nhìn Dương Dương cũng giống như đứa bé đó đang ở bên cạnh mình. Sinh đôi là thế đó, nhiều khi sẽ bị nhầm lẫn hai đứa với nhau, nhất là khi thiếu mất một đứa.
Nhưng những chuyện này, Dương Dương chắc chắn không biết. Tuy cậu của khi đó không biết lễ Giáng Sinh là gì cả, nhưng cậu biết, mỗi năm đến ngày này đều sẽ trở nên rất náo nhiệt.
Ấn tượng đó theo đến tận sau khi về nước, nhưng sau khi trải qua dịp Tết đầu tiên, cậu mới có cảm nhận sâu sắc rằng ngày lễ của người phương Tây cũng chỉ có thế thôi.
Đối với người thích nào nhiệt như Dương Dương mà nói thì Tết càng thích hợp với cậu hơn.
Không chỉ thế, hai ngày lễ này còn có một đặc điểm chung.
Lúc này, Dương Dương lớn tiếng nói ra: “Ý nghĩa của ngày lễ Giáng Sinh chính là nhận quà!”
Cố Hạnh Nguyên tái mặt, quả thế, thằng bé này vừa nói chuyện là chẳng có gì nghiêm túc cả. Cô thầm tức giận: “Vậy ý nghĩa của ngày Tết là gì?”
Dương Dương cực kì tự tin nói: “Còn phải hỏi nữa hả mẹ, đương nhiên là nhận tiền rồi.”
Câu nói này khiến cho Bắc Minh Thiện ngồi ở bên cạnh suýt bật cười.
Nhưng anh vẫn kiềm chế bản thân mình rất tốt, đối với một đứa bé mà nói, đây chẳng phải là câu trả lời chính xác nhất đó sao.
Đúng là triệt để bị thằng bé Dương Dương đánh bại. Với lại, sự thất bại của Dương Dương cũng chứng minh sự thất bại của mình đấy thôi.
Tuy cùng là quan tâm yêu thương con cái, nhưng điều này cũng không chứng tỏ rằng thế này là tốt cho con nó. Sự yêu thương quan tâm thật sự là để con biết được càng nhiều kiến thức và đạo lí đối nhân xử thế.
Về chuyện này, đúng là Cố Hạnh Nguyên chưa làm đến nơi đến chốn, thậm chí còn chưa làm được nữa.
Cửu Cửu thấy sắc mặt của mẹ hơi cừng đờ, nhưng con bé cũng không biết lúc này mẹ đang nghĩ gì.
Đối với người nhỏ tuổi nhất nhà là Cửu Cửu, dù là Giáng Sinh hay là Tết thì con bé cũng không có bất kì nhận thức nào.
Sau cùng Cố Hạnh Nguyên từ bỏ ý định mà nhìn sang Trình Trình: “Bé cưng, con nói đi.”
Sau khi Trình Trình nghe xong hai đáp án của Dương Dương ban nãy, cậu cũng hơi thấy bất ngờ. Cậu cho rằng, dù bình thường Dương Dương có ngược đời thế nào, chí ít thì trong câu hỏi này, ít nhiều gì cũng nên biết tí thường thức.
Nhưng suy nghĩ này hoàn toàn bị đập nát.
Đương nhiên, đối với một đứa bé thì quà cáp và tiền mừng tuổi đúng là hai thứ không thế thiếu trong hai ngày lễ này.
Thậm chí, đối với chúng nó thì hai cái này chính là ý nghĩa cao nhất thay cho ngày lễ.
Nhưng mà Trình Trình sẽ không khiến người lớn thất vọng, nhất là đối với Cố Hạnh Nguyên rất kì vọng ở cậu thì càng phải thế.
Trình Trình đứng thẳng người, là đứa con lớn nhất trong nhà, cậu có trách nhiệm truyền thụ một tư tưởng đúng đắn cho em trai và em gái.
“Mẹ, con cho rằng dù là ngày lễ Giáng Sinh của người nước ngoài hay là Tết truyền thống của nước ta, cả hai đều có một ý nghĩa cuối cùng. Khi còn bé là người một nhà được sum vầy bên nhau, cùng chúc phúc cho nhau, cùng nhau hi vọng trong cuộc sống sau này ai cũng được mạnh khỏe vui vẻ. Khi lớn lên là mọi người được bình yên, chung sống với nhau một cách thân mật yêu thương, hiểu được rằng cho đi sẽ khiến người ta vui vẻ hơn cả khi nhận lại. Người với người cùng chia sẻ niềm vui của mình cho nhau. Theo con hiểu thì đại khái là như thế.”
Sau khi nghe xong, cả Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đều cùng gật đầu. Đối với đứa bé đang trong độ đuổi như Trình Trình, có thể hiểu được đến lớp nghĩa hàm ý này cũng coi như chẳng dễ dàng gì.
“Lời Trình Trình nói quả thực không sai, nói rõ con rất hiểu về ý nghĩa của ngày lễ. Nhưng theo một góc nhìn khác thì lời của Dương Dương cũng đúng. Cho đi sẽ khiến người ta vui vẻ, nhận được cũng sẽ khiến người ta vui vẻ như thế. Điều này chẳng có gì là sai cả. Vậy nên mẹ sẽ không đánh giá hai đứa ai đúng ai sai. Hiện tại chúng ta có nhiều quà thế này, vậy thì đến để cảm nhận sự vui vẻ do quà mang lại cho chúng ta đi. Bây giờ có thể mở quà rồi!”
“Oa! Tốt quá.” Sau một trận hoan hô, mấy đứa bé bắt đầu vội vàng mở các hộp quà to nhỏ.
“Mẹ ơi, con tặng mẹ cái này.” Trong tay Cửu Cửu ôm một hộp quà còn chưa bóc đưa đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên lập tức cảm thấy trong lòng rất cảm động.
Không ngờ Cửu Cửu nhỏ như thế, nhưng hình như con bé đã nghe hiểu hàm ý mà ban nãy Trình Trình đã nói.
“Mẹ cảm ơn món quà của bé cưng nhỏ. Qua đây mẹ hôn…” Cố Hạnh Nguyên nhận lấy hộp quà và hôn lên trán Cửu Cửu một cái.
“Mẹ, đây là quà mà con tặng mẹ.” Lúc này Dương Dương cũng cầm một hôm quà đi tới bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên giơ tay lên cưng chiều xoa đầu cậu: “Sao con không nhanh chân đi lấy quà, đưa mẹ một cái làm gì vậy?”
Dương Dương lấy ngón út sờ mũi: “Mẹ, con biết lời con nói ban nãy khiến mẹ mất mặt. Thật ra con cũng biết rằng chia sẻ với người nhà mới càng quan trọng hơn. Nhưng khi đó con lại nghĩ đến những điều khác trước. Nên là mẹ không được giận con đâu đấy.”
“Thằng bé này, nói chung mẹ cảm ơn con và cũng hôn con một cái. Nhưng sau này con phải nhớ kĩ, dù có nói gì hay làm gì đi nữa cũng đừng có chưa suy nghĩ cẩn thận đã nói ra rồi, nhất định phải nghĩ kĩ trong lòng trước, sau đó mới làm ra hành động biết chưa. Và cũng đừng có hấp tấp bộp chộp. Tuy với Trình Trình thì con là em trai, nhưng với Cửu Cửu con lại là anh trai, làm anh nhất định phải làm một tấm gương tốt cho em gái biết không?”
Dương Dương trịnh trọng gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ làm một tấm gương tốt cho em gái.”
Sau đó là Trình Trình, trong tay cậu cũng ôm một hộp quà: “Mẹ, đây là món quà con tặng mẹ. Tuy con không biết đồ bên trong có thích hợp với mẹ hay không, nhưng nó cũng bày tỏ tình cảm của con dành cho mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn ba đứa con, trong mắt bắt đầu ngấn nước. Cô giang tay ôm ba đứa con vào trong lòng mình.
Ba đứa đều là cốt nhục do cô sinh ra, trong lòng Cố Hạnh Nguyên không hề coi trọng bên này xem nhẹ bên kia với bất kì đứa bé nào: “Cảm ơn các con, con của mẹ, các con đều là thiên sứ bé bỏng trong cuộc đời mẹ.”
Cuối cùng đến phiên Bắc Minh Thiện, so với mấy đứa con thì hộp quà trong tay anh không phải hộp lớn nhất.
“Tặng em món quà này, mong rằng trong cuộc sống sau này nó sẽ luôn luôn ở bên cạnh em. Giáng Sinh vui vẻ.”
“Cảm ơn anh.” Cố Hạnh Nguyên nhận lấy hộp quà, hộp quà này đúng là hơi nặng.
Sau khi tặng quà cho mẹ xong, ba đứa bé lại bắt đầu thay nhau lựa mấy hộp quà để tặng cho Bắc Minh Thiện.
Thật ra số quà này đều là Bắc Minh Thiện mua. Ban đầu anh nghĩ, chỉ cần để các con và Cố Hạnh Nguyên vui vẻ trải qua một ngày lễ Giáng Sinh là được.
Không ngờ, anh cũng nhận được sự chúc phúc của các con.
Đối với Bắc Minh Thiện, đây đúng là một ngày lễ Giáng Sinh vô cùng ý nghĩa.
“Ba mẹ à, chúng con muốn lấy một vài món để tặng cho bà nội, ông Thiện với chú ba được không ạ?”
Dương Dương đúng là vừa học được thì thực hành ngay lập tức, nếu trận đầu đã bị Trình Trình cướp được vậy thì trận sau quyết không lép vế.
“Được, đây đúng là một ý kiến hay. Nhưng ba nghĩ, có vẻ số quà ở đây không thích hợp với họ lắm. Hay là bây giờ chúng ta đi ra ngoài mua vài món quà để tặng họ, các con thấy sao?”
Bắc Minh Thiện bày tỏ mình rất đồng ý với ý kiến của Dương Dương. Thật ra khi chuẩn bị quà anh cũng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng nói thật, nếu để anh đưa đi tặng thì lại cảm thấy có một cảm giác không nói nên lời.
Lời nói của Dương Dương vừa vặn đúng ý anh, mượn danh nghĩa của con cái để gửi lời chúc phúc họ đúng là ý hay.
Nói đi là đi, Bắc Minh Thiện nhanh chóng lái xe dẫn Cố Hạnh Nguyên và mấy đứa con rời khỏi biệt thự trên núi.
Trải qua gần ba tiếng chọn quà, ba đứa bé đều đã chuẩn bị xong món quà mình cần tặng, đương nhiên trong đó cũng có cả Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện.
Danh sách mà họ cần đi thăm gồm có Dư Như Khiết với Mạc Cẩm Thành, Anna với Vân Chi Lâm, nhà Hình Uy, đương nhiên còn có mấy người trong nhà tổ của nhà Bắc Minh.
Họ lái chiếc xe đựng đầy quà tới khách sạn Daredevil.
“Ba giống như ông già Noel vậy, cầm theo nhiều quà như thế này.”
“Đúng vậy, từng thấy trong phim hoạt hình là ông già Noel sẽ đi cỗ xe tuần lộc, trong xe có rất nhiều quà.” Cửu Cửu cũng lên tiếng hùa theo.
Cố Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh Bắc Minh Thiện, nhìn anh rồi mỉm cười: “Hôm nay ba mấy đứa không chỉ làm ông già Noel mà còn làm cả tuần lộc nữa. Cả mua quà và kéo xe đều mình anh ấy làm.”
“Ha ha ha…”
Trong xe lập tức cười ngặt nghẽo.
Đối với việc họ lấy mình ra đùa thế này, trong lòng Bắc Minh Thiện chỉ có một cảm giác thôi, đó là cực kì vui vẻ.
“Bà nội, ông Thiện, chúng cháu đến thăm ông bà đây, Giáng Sinh vui vẻ!”
Khi Mạc Cẩm Thành mở cửa nhà, bọn trẻ đồng thanh nói.
Việc này khiến cho Mạc Cẩm Thành không chuẩn bị kịp, trên môi nở nụ cười: “Các cháu Giáng Sinh vui vẻ, mau vào nhà, mau vào nhà đi.”