Điều này khiến Vân Chi Lâm sợ ngây người, vội rụt cổ lại, sau đó hơi mất tự nhiên liên tục đưa tay ra gãi ót mình: “Dượng à, nghe dượng nói làm cháu giống như Trần Thế Mỹ ấy. Dượng yên tâm, cháu nhất định sẽ cho cô ấy một danh phận. “Lão thái hậu” nhà chúng cháu còn sốt ruột về chuyện này hơn hai người nhiều. Chỉ có điều, về chuyện muốn danh phận, cháu cảm thấy ở đây vẫn còn có người muốn tỏ thái độ hơn, không chỉ sàm sỡ người ta mà còn khiến người ta sinh hẳn ba đứa con…”
Chiêu này của Vân Chi Lâm cũng độc ác thật đấy, dùng hẳn chiêu “vây Nguy cứu Triệu”.
Chuyện anh ta nói rất có lý, đương nhiên cũng thành công chuyển mục tiêu của hai người họ lên người Bắc Minh Thiện.
“Hừ…” Bắc Minh Thiện trừng mắt nhìn Vân Chi Lâm, từ trong lỗ mũi hừ một hơi thật dài.
Anh rất không hài lòng về người em họ “gian xảo” này.
Đây không phải là đang khiến anh khó xử hay sao? Chuyện giữa anh và Cố Hạnh Nguyên sao có thể dễ giải quyết như của cậu ta và Anna chứ?
Bị người lớn trong nhà “ép hôn”, đây dường như là một quy trình bắt buộc trong xã hội hiện nay, đặc biệt là với những người chưa kết hôn còn đang lông bông bên ngoài.
Theo lý, đối với Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm mà nói, cả hai người họ cũng coi như đều đã lựa chọn được người con gái phù hợp với mình, cho nên vấn đề này họ không nhất thiết phải đối mặt.
Thế nhưng những chuyện không cần phải đối mặt lại liên tục bày ra trước mắt họ.
Đặc biệt là đến sau này, cái tên Vân Chi Lâm kia vì để mình không trở thành mục tiêu của người lớn trong nhà mà thành công “đẩy” nó sang cho Bắc Minh Thiện.
Mặc dù sớm muộn gì anh cũng không tránh khỏi, đặc biệt là hai người họ đều bị gọi đến trước mặt bề trên.
Thế nhưng chủ đề câu chuyện lại đột nhiên chuyển hướng, điều này vẫn khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy không thoải mái và khó chịu.
Anh cũng không thể nói chuyện cợt nhả giống như Vân Chi Lâm được.
Đặc biệt là đối mặt với chuyện như vậy, anh đương nhiên vô cùng nghiêm túc.
Anh muốn chịu trách nhiệm với chính mình, càng muốn chịu trách nhiệm với Cố Hạnh Nguyên và ba đứa con của họ.
Mọi người đều biết, cách tốt nhất để chịu trách nhiệm với họ chính là cho họ một gia đình hoàn chỉnh.
Đối với người phụ nữ như Cố Hạnh Nguyên, mặc dù Bắc Minh Thiện không hoàn toàn hiểu cô, nhưng sau khi qua lại, tiếp xúc nhiều năm như vậy, anh vẫn coi như nắm rõ 80-90% tính cách bướng bỉnh của cô.
Nhưng điều khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy nắm chắc nhất đó chính là: Thứ nhất, anh tự chủ trương, đeo lên tay cô chiếc nhẫn ở tình huống cô không thể kháng cự được, cho đến giờ chiếc nhẫn vẫn chưa bị tháo xuống.
Thứ hai, ngày đó, sau khi xem xong ca kịch, lúc trở về cũng đã rất muộn. Trong khoảng thời gian đó, họ dường như trên cơ bản cũng cùng đạt được nhận thức chung, ít nhất anh đã cho rằng như vậy. Sự thật sắp được phơi bày, mọi thứ sắp được rõ ràng rồi.
Nhìn hai đôi mắt tha thiết của mẹ mình và Mạc Cẩm Thành, anh vẫn vô cùng điềm tĩnh: “Chuyện giữa con và Hạnh Nguyên đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, hai người cứ yên tâm đi ạ.”
Lời của anh rất đơn giản.
Cái gì gọi là “sắp xếp ổn thỏa”, lời thoại của nhân vật quan chức điển hình như thế này là mong hai người họ có thể bỏ qua ư?
Đương nhiên là không thể nào rồi.
Chỉ có điều, Dư Như Khiết không tiếp tục gặng hỏi con trai nữa.
Thế nhưng đây cũng coi như việc làm đắc tội người khác, vẫn nên do một mình Mạc Cẩm Thành chịu thì hơn.
“Thiện, chúng ta biết trong lòng con có lẽ đã có tính toán của riêng mình, thế nhưng đã là đàn ông thì nên áp dụng vài cách chủ động hơn. Giống như cảm giác giữa con và con gái nuôi của mẹ, chắc hẳn các con cũng không dễ chịu mấy. Nhưng mà kẹp giữa hai con vẫn còn có chúng ta và ba đứa nhỏ…”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Mẹ nói đúng, đối với vấn đề ở phương diện này, con sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Vẫn là câu nói đó “sắp xếp”.
Bắc Minh Thiện dường như có thói quen nắm rõ người khác trong tay mình hơn.
Thế nhưng cảm giác bị nắm rõ như thế này, anh vẫn chưa được trải nghiệm mấy, cũng không hề biết trong lòng những người này khó chịu nhiều như thế nào.
“Này, Bắc Minh Nhị, anh luôn nói sắp xếp, cái này chẳng khác gì anh đưa cho người ta một tờ biên lai, bên trên viết số tiền khiến người ta xao xuyến thế nhưng lại không đổi thành tiền mặt, đây không phải là đang chơi…”
Vân Chi Lâm nghe đến đây, giống như kêu oan thay cho Cố Hạnh Nguyên và lũ trẻ.
“Câm miệng!” Bắc Minh Thiện quát lớn một câu, khiến Vân Chi Lâm lập tức im bặt.
Bắc Minh Thiện trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Chi Lâm, sau đó lại nhìn sang phía hai người lớn trong nhà.
Sao họ lại cứ thích ép anh phải đưa ra lựa chọn chứ? Là không yên tâm về anh hay là còn có gì đó khác?
Điều này cũng tạo áp lực vô hình cho Bắc Minh Thiện.
Phía bên này, hai người đàn ông là Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm đang đối mặt với chuyện “giục kết hôn” của người lớn trong nhà, đồng thời cũng cảm thấy áp lực như núi.
Còn phía bên này, hai người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, không lòng dạ nào đổi kênh ti vi liên tục dường như cũng cảm nhận được sự bất an nho nhỏ.
Dù sao họ cũng là những người thông minh, rất nhiều vấn đề chỉ cần hơi suy đoán một chút thôi là có thể nghĩ ra ngay là đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ à, mẹ có thể giữ nguyên một kênh, nghiêm túc ngồi xem một lúc được không hả?”
Dương Dương ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn trước bàn trà, hơi mất kiên nhẫn xoay đầu lại oán trách một câu.
“Dương Dương, ai cho con ngồi gần ti vi như vậy, có cần mắt nữa không hả? Nhà chúng ta trước giờ không có ai đeo kính đâu đấy.” Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn con trai.
Do đó, Dương Dương chỉ còn cách bò dậy khỏi tấm thảm trải sàn.
“Mẹ à, nếu mẹ không yên tâm thì sao không qua đó nghe lén một chút.” Dương Dương giống như nhìn ra nỗi lòng của cô.
Thế nhưng đối với ý kiến như vậy, Cố Hạnh Nguyên không hề ủng hộ.
Thứ nhất, hành động này không quang minh, đặc biệt là chẳng may bị bắt gặp như vậy sẽ rất mất mặt.
Thứ hai, thật ra cô cũng không thèm làm trò đó, tại sao phải khiến bộ quần áo của mình trông giống như mình thật sự muốn.
Chẳng lẽ mình không tháo nhẫn xuống, cách biểu đạt rõ ràng như vậy mà cái tên Bắc Minh Nhị kia còn chưa hiểu hay sao?
Đối với phụ nữ mà nói, chiếc nhẫn cô ấy đeo trên tay nếu là do người trong lòng cô ấy tặng thì cô ấy nhất định sẽ luôn đeo nó. Ngược lại, cô ấy sẽ dùng mọi cách để tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống.
Đương nhiên, cô cũng từng có suy nghĩ tháo bỏ chiếc nhẫn trên tay mình xuống. Thế nhưng nghĩ lại những năm qua, mặc dù người đàn ông đó cũng đối xử tốt với mình, nhưng nhiều lúc vẫn biểu hiện khiến cô chán ghét.
Thì cũng có điểm đáng chê trách, nhưng anh cũng đã làm rất nhiều chuyện khiến cô cảm động, đặc biệt là trong hai năm gần đây.
Bản thân cô thấy anh dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Về phần đối với các con, mặc dù anh diễn vai một người ba nghiêm khắc, nhưng cũng có mặt ấm áp.
Mặc dù vẫn có vài điểm cần tranh luận, nhưng tổng thể vẫn rất tốt.
Cô liếc nhìn con trai: “Con thì cả ngày chỉ đóng đô trong nhà xem ti vi liên tục. Con nhìn anh trai và em gái con đi, làm gì có ai giống con chứ, còn không chịu vào phòng đọc sách. Mới ra ngoài chơi mấy ngày mà mẹ thấy con chơi quên lối về luôn rồi, đến lúc đó kết quả học tập mà giảm sút, không cần mẹ ra tay, đích thân ba con sẽ xử lý con.”
Dương Dương rụt cổ lại: “Mẹ, đừng vậy mà, con đi đọc sách được chưa? Mẹ cũng thật là, không tìm được đối tượng trút giận thì lại đổ hết lên đầu con. Được rồi, ai bảo con là nơi trút giận chứ!”
Nói xong, còn chưa đợi Cố Hạnh Nguyên phản ứng lại, thằng bé đã chạy nhanh như chớp về phòng, sau đó đóng chặt cửa phòng lại.
“Thằng nhóc thối tha này, đúng là càng ngày càng khinh người giống ba nó.” Cố Hạnh Nguyên nhìn cửa phòng đóng chặt, mắng một câu.
“Ha ha…”
Tiếng cười của Anna khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy khó hiểu.
“Cô cười gì chứ?”
Anna lắc đầu nhìn cô: “Từ lúc quen biết cô đến nay, lúc nào tôi thấy cô cũng ngoài mặt thì ghê gớm nhưng thật ra lại rất mềm lòng. Luôn muốn anh ấy làm người xấu, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, người tốt là cô, người xấu cũng vẫn là cô.”
Cố Hạnh Nguyên thở dài: “Hazz… còn cách nào nữa đâu chứ.” Nói xong, cô nhìn Anna: “Đúng rồi, cô và Chi Lâm cũng đã đi đến bước này rồi, có phải nên suy nghĩ tới việc kết hôn hay không? Chi Lâm dù sao cũng là một ông chồng hiếm có khó tìm, cô đừng bỏ lỡ, nếu không sau này sẽ hối hận đó.”
Phía bên này, Cố Hạnh Nguyên đang cố gắng nói tốt về Vân Chi Lâm cho Anna nghe.
Nghe qua thì giống như một người bán hàng đa cấp vô cùng gấp gáp, tích cực chào hàng với khách hàng của mình.
Nếu Vân Chi Lâm biết, đoán chừng anh ta sẽ suy nghĩ thêm trước khi chuyển mục tiêu giục kết hôn của người lớn trong nhà từ anh ta sang Bắc Minh Thiện.
Nhưng mà anh ta rất có khả năng, sau khi suy nghĩ hồi lâu vẫn sẽ chuyển mục tiêu qua đó.
Bởi vì Bắc Minh Thiện có lẽ vẫn có thể đối phó được.
* Hai tiếng trôi qua, hai người đàn ông cuối cùng cũng được hai người lớn trong nhà buông tha.
Sau khi quay trở lại phòng mình, lúc này họ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Hai người vẫn ổn chứ? Họ gọi hai người qua đó làm gì thế?” Mặc dù Cố Hạnh Nguyên biết rõ đại khái mọi chuyện, nhưng vẫn hỏi một câu. Đương nhiên, cô cũng có mưu tính đặc biệt, chủ yếu vẫn là nói cho Anna nghe.
“Nếu không để vị luật sư này lên tiếng, có lẽ sẽ khiến cậu ta cảm thấy mình là nhân tài không được trọng dụng.” Bắc Minh Thiện nói xong, trừng mắt nhìn Vân Chi Lâm.
Sau đó đi đến trước bàn trà, cầm lấy một loại quả rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, bắt đầu ăn.
Nếu không biết rõ tình hình bên trong, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng hai người họ là vợ chồng.
Khi anh ngồi xuống bên cạnh mình, cô không hề cố ý kéo dài khoảng cách với anh.
“Khụ khụ…” Nếu Bắc Minh Nhị đã giao quyền nói cho mình, thế thì Vân Chi Lâm cũng không khách sáo nữa, anh ta hắng giọng, nói: “Thật ra chuyện này rất đơn giản. Mặc dù dì đến tuổi này con trai đã trở về, cháu cũng đã có, nhưng dì ấy vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Dì vẫn còn một nguyện vọng lớn hơn muốn thực hiện, đó chính là Bắc Minh Nhị dù đã có con trai, con gái nhưng vẫn lông bông ở bên ngoài, cho nên với tư cách là người bên ngoại, tôi đã nhắc đến chuyện kết hôn của hai người. Cũng không nên dây dưa mãi làm gì cả, hai người cũng không còn nhỏ nữa, vẫn nên tìm ngày lành tháng tốt cho chúng tôi ăn kẹo cưới đi.”
“Bốp…”
Vân Chi Lâm vừa nói xong thì bị Bắc Minh Thiện ném ngay nửa quả ăn dở còn lại vào người.
“Bắc Minh Nhị, tôi chỉ đang thay anh nói ra lời trong lòng mà thôi, anh đừng ăn cháo đá bát chứ.” Vân Chi Lâm rất linh hoạt nghiêng người tránh.
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng. Qua phản ứng của Bắc Minh Thiện thì biết ngay, Vân Chi Lâm chắc chắn đã thêm mắm dặm muối: “Anh đừng ăn nói lung tung, chắc chắn là anh lấy anh ấy ra làm bia đỡ đạn.”
“Hihi…” Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị vạch trần, Vân Chi Lâm cười: “Anh đây không phải là vì muốn tốt cho hai người ư?”
“Được rồi, đừng lảng tránh vấn đề nữa, thành thật khai báo, ba nuôi em gọi hai người qua đó rốt cuộc để làm gì?”
“Thật ra…”
Ban nãy Vân Chi Lâm bịa chuyện lưu loát như thế, nhưng khi nói đến chuyện nghiêm túc, anh ta lại lúng túng như gà mắc tóc, anh ta nhìn lén Anna một cái.
Chỉ thấy Anna vừa khéo cũng đang nhìn mình.
“Dì cảm thấy quan hệ bây giờ của anh và Anna, muốn anh đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta nữa, chuyện là như vậy đó.”