“Có lẽ tất cả các hộp lớn nhỏ dưới gốc cây là quà nhỉ. Có nhiều như vậy, thật muốn mở ra xem thử.” Bây giờ Dương Dương gần như quên mất chuyện phải đưa Bối Lạp ra ngoài.
“Gâu…” Dường như Bối Lạp cũng nhận ra điều này.
Từ sau khi đến nhà mới, nó đã vốn muốn đi vệ sinh, nhưng nghĩ đến ông chủ đáng sợ nên nó vẫn luôn nhịn.
Nhịn thế này thật sự rất khó chịu… Nó lại bắt đầu cắn ống quần Dương Dương.
“Được rồi được rồi, tao dẫn mày đi ngay đây. Chó đã lớn như thế rồi còn không biết tự đi vệ sinh.” Dương Dương cúi đầu trách móc Bối Lạp.
“Ư…” Bối Lạp ngẩng đầu ai oán nhìn cậu chủ Dương Dương: Cái này có thể trách tôi à, vốn đang yên đang lành sao lại đến đây.
“Được rồi, mày ra ngoài đi vệ sinh đi, nhớ tìm một chỗ khó phát hiện ra ấy. Nếu không bị ba phát hiện thì mày toi đời đấy, bên ngoài lạnh quá.”
Dương Dương dặn dò Bối Lạp mấy câu, sau đó thì rụt vào trong nhà, chỉ để lại một cánh cửa mở hé cho Bối Lạp. Nó chỉ cần dùng sức một chút là có thể mở cửa.
Cậu bé lập tức chạy đến bên cạnh cây thông Noel, thấy Trình Trình và Cửu Cửu vẫn chưa tháo mấy cái hộp kia mà đi tới phòng bếp.
“Này, mọi người không muốn mở ra nhìn quà bên trong là gì à?”
“Anh muốn đợi ba mẹ mở quà cùng. Cho nên bây giờ anh phải đi chuẩn bị bữa sáng cho họ. Hôm qua chắc ba mẹ mệt lắm rồi.”
Trình Trình vẫn vô cùng quan tâm, đồng thời cũng có dáng vẻ của người làm anh. Dù sao lúc ba mẹ không ở bên cạnh, cậu nhóc là lớn nhất.
… Giấc ngủ này thật sự quá thoải mái, Cố Hạnh Nguyên lật người trên giường, thư giãn một chút.
Chuyện đầu tiên khi cô mở mắt là xác nhận xem cửa phòng còn khóa không.
Xem ra tối qua tên kia không mò qua đây.
Vì trên tay nắm cửa vẫn còn một cái ghế.
Cô cười khẽ, sau đó giang hai tay ra!
Lúc một cánh tay rơi xuống, cô rõ ràng đụng trúng thứ gì đó. Nhưng trước khi ngủ cô đã xác nhận là trên giường không có thứ gì cả.
Cô nghiêng đầu nhìn qua.
Mắt lập tức trợn to.
Đây là tình huống gì vậy!
Sao có thể?
Cô thấy Bắc Minh Thiện đang nằm bên cạnh mình, cạnh tay của mình vừa khéo đè lên ngực anh. Mà trên người anh chỉ có một cái áo choàng tắm, cũng không đắp chăn.
Mà mình… cũng chỉ mặc một cái áo choàng tắm cỡ lớn. Hơn nữa dây lưng đang thắt cũng đã rơi ra.
Một suy nghĩ đáng sợ đột nhiên dâng lên đầu Cố Hạnh Nguyên: Chẳng lẽ người này thừa dịp mình ngủ say làm chuyện xấu gì đó rồi… … “Chát…”
Cố Hạnh Nguyên cho khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của Bắc Minh Thiện một bạt tai.
Đánh thức Bắc Minh Thiện vẫn còn đang ngủ say.
Đó giờ chưa có ai dám đánh mình như vậy, nhất là sáng sớm lúc mới thức dậy.
Anh nhíu mày mở mắt ra.
Trước mặt mình, Cố Hạnh Nguyên đang trợn to mắt nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt kia như có vô số ngọn lửa đang phập phồng vậy.
“Em làm gì đấy?”
“Đánh kẻ háo sắc!”
“Háo sắc? Anh á?”
“Không phải anh thì là ai.”
“Chẳng lẽ anh ngủ một đêm bên cạnh em là anh háo sắc à?”
“Chuyện tốt anh làm tự anh biết. Hôm qua lúc em ngủ, đai lưng áo choàng tắm của em có thắt, sao bây giờ lại mở ra rồi, hơn nữa anh còn ở bên cạnh.”
Nghe vậy, Bắc Minh Thiện thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, cơn tức ban đầu hoàn toàn biến mất: “Chẳng lẽ chỉ với mấy điều em nói đã có thể chứng minh anh làm gì à? Có chút kiến thức đi được không, em vốn không thắt chặt đai lưng, hơn nữa em ngủ cũng không ngoan, bị mở ra là rất bình thường mà.”
“Anh muốn em đánh anh nữa đúng không, em ngủ không ngoan chỗ nào, không có chứng cứ em kiện anh tội phỉ báng đấy.”
“Anh biết ngay em sẽ giở trò này mà, không phải em muốn chứng cứ sao, anh cho em xem.” Bắc Minh Thiện vừa nói vừa ngồi dậy, tiện tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường: “Tự em xem cho kỹ.”
Cố Hạnh Nguyên cũng ngồi dậy, nhận lấy điện thoại.
Bên trong là một đoạn video, chính là dáng vẻ của cô khi ngủ. Lúc lăn trái lúc lăn phải, tay chân cũng không để yên.
“Trước kia anh cũng không phát hiện em ngủ không ngoan như vậy.” Bắc Minh Thiện nhìn cô, còn không quên nói thêm một câu.
Quả nhiên, đến cuối video, đai lưng của cô bị cô lăn qua lăn lại làm lỏng ra. Khiến Cố Hạnh Nguyên thoáng chốc á khẩu nói không nên lời.
Cuối cùng nhìn chằm chằm anh nói một câu: “Biến thái, quay cái này làm gì. Em muốn xem anh có còn quay mấy thứ khác lúc em ngủ không. Nếu bị em phát hiện thì anh coi chừng.” Nói xong, cô quay lưng về phía Bắc Minh Thiện.
Sợ mình tìm thấy cái gì, tên kia chó cùng rứt giậu hoặc chột dạ giật điện thoại.
Bắc Minh Thiện cười khẽ nhìn cô, cũng không vội lấy điện thoại mà xuống giường đi mở rèm cửa sổ phòng ra.
Ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
“Soạt…” Anh đi mở cửa kéo sân thượng, sau đó đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn rất lạnh, anh chỉ mặc một cái áo choàng tắm, nhưng cũng không hề cảm nhận được nhiệt độ như dao cắt bên ngoài.
Có điều vào lúc mở cửa, gió lạnh thổi vào khiến Cố Hạnh Nguyên không nhịn được run lên.
Cô nhìn sơ qua điện thoại của Bắc Minh Thiện, từ tin nhắn đến hình, thậm chí cả danh bạ cũng xem một lần.
Nhưng điều khiến cô thất vọng là không hề có thứ gì để nổi giận với anh, ngược lại còn có một vài thứ rất ấm áp.
Ví dụ như hình bọn nhỏ, còn có hình của Cố Hạnh Nguyên. Nhưng trông giống như chụp lén vậy, vì khi đó cô đứng cách khá xa.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi ấm áp, không ngờ anh vẫn luôn lặng lẽ quan tâm mình, quan tâm bọn nhỏ.
Trong danh bà có có một cái tên có ký hiệu đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cái tên đó là: Mẹ bọn nhỏ.
Sau đó chính là số điện thoại của mình.
… Sau khi nhìn thấy, Cố Hạnh Nguyên tay chân luống cuống vội tắt điện thoại của anh, sau đó ném lên giường ở một bên.
Nói thật, cô không ngờ anh lại gọi mình như thế.
Nhìn thoáng qua điện thoại, lại nhìn mình một cái, tên của anh trong danh bạ cô đã đổi thành “Bắc Minh Hắc Thổ” rồi, hơn nữa phía sau cũng không có biệt danh như ba bọn nhỏ.
Con là của hai người, anh cũng không phủ nhận quan hệ giữa cô và bọn nhỏ, nhưng cô lại vạch rõ giới hạn giữa anh và bọn nhỏ.
Việc này có phải mình hơi ích kỷ không… Cô ngẩng đầu nhìn xuyên qua cửa kính, nhưng nhiệt độ bên ngoài và trong phòng chênh lệch khá lớn, sương mù che phủ cả tấm kính, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của anh.
Có phải cái tát khi nãy khiến anh rất đau lòng không?
Có lẽ là không, da mặt người này dày như vậy, sao có thể dễ đau lòng vậy được.
Nhưng nói thế nào khi nãy cũng là mình hiểu lầm anh.
“Soạt…”
Cửa kéo lại mở ra một lần nữa, Cố Hạnh Nguyên thò đầu ra từ trong căn phòng ấm áp.
Cô không có mình đồng da sắt như Bạch Trạch, thò đầu ra đã là giới hạn với cô rồi.
Khe cửa mở không lớn, cô núp người ở sau cửa, dù thế, gió thổi vào từ bên ngoài vẫn khiến cô hơi run rẩy.
“Em nói này, anh có thể đi vào không, đứng ở bên ngoài tỏ vẻ anh chịu lạnh rất giỏi hả. Nếu thật như thế thì sao anh không đi tìm cái hồ nào đó bơi luôn đi.”
Nói mới thấy Bắc Minh Thiện này thật sự là mình đồng da sắt. Đứng trong gió rét lâu như vậy vẫn như không cảm nhận được.
Chỉ là tóc của anh trở nên hơi cứng.
Anh xoay người trở lại phòng ngủ.
Sự ấm áp nhào tới từ đối diện khiến anh thoáng không chịu được.
“Hắt xì…”
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh bĩu môi: “Cho anh giả vờ, đây là kết quả đây. Tuổi tác đã cao rồi còn học theo người trẻ tuổi, anh phải biết xương cốt đã không được như trước đây rồi, đồng chí lão Bắc Minh.
Bắc Minh Thiện tiện tay cầm một tấm khăn giấy lên lau mũi, thật ra không phải anh bị cảm vì lúc lạnh lúc nóng, mà là sổ mũi do thời tiết.
Lúc lạnh nóng đan xen thường sẽ khó chịu được, đặc biệt là vì anh mặc hơi mỏng.
Anh đưa mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên lại bay đến mép giường, hai tay vẫn ôm trước ngực, trên mặt là nụ cười trêu đùa.
Nói thật hôm qua gần như bận rộn suốt cả ngày, cả buổi tối cũng bận chuyện cây thông Noel, hoàn toàn không có bao nhiêu thời gian cẩn thận ngắm nhìn cô.
Bây giờ thời cơ đã đến, trông cô cũng không thay đổi nhiều, vẫn y như lúc mới quen.
Phải nói lúc mới quen cô là ở căn phòng tối, không thấy rõ khuôn mặt của cô.
Đương nhiên, khi đó anh cũng không cần biết trông cô thế nào, anh chỉ cần một cái máy sinh con mà thôi.
Mãi đến khi nhìn thấy cô một lần nữa đã cách trước đó một khoảng thời gian. Nhưng khi đó cô vẫn là độc nhất vô nhị như bây giờ.
“Này, anh đứng ở đó nhìn gì vậy…” Cố Hạnh Nguyên đứng tại chỗ, bị ánh mắt của Bắc Minh Thiện làm bối rối.
Cô không biết trong lòng người này đang có ý đồ xấu xa gì.
… Cô nam quả nữ ở chung một phòng, trên người còn mặc quần áo như vậy… Dù là kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra rốt cuộc Bắc Minh Thiện này đang nghĩ gì.
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng hơi nhếch: “Xương cốt của anh còn khỏe không đâu phải em nói là được? Đương nhiên là phải đích thân trải nghiệm mới biết chứ.”
Nói xong, anh chậm rãi bước đến gần Cố Hạnh Nguyên.
“Em cho anh biết, anh đừng có đến đây, nếu không em mà la lên thì bọn nhỏ cũng sẽ đến đấy.” Cố Hạnh Nguyên vừa cảnh cáo Bắc Minh Thiện vừa lùi về sau.
Chỉ tiếng còn chưa được mấy bước đã bị giường phía sau chặn lại.
“A…”
Cô không đứng vững, người lung lay, hai tay quơ loạn trên không trung. Chỉ tiếc là không có gì để cô giữ lấy cả.
Người cứ thế ngã xuống giường.
Giường này lúc ngủ rất thoải mái, lúc ngã xuống cũng y như thế.
Người liên tục nảy mấy cái trên giường.
Lần này lại càng lớn chuyện hơn, không dừng đai lưng bị lỏng ra mà cả cúc áo cũng bung luôn.
Chỉ còn vạt áo đáng thương che trước ngực cô, nếu không thì thật sự bị anh thấy hết rồi.