Khóe mắt cậu liếc nhìn thoáng qua Dương Dương, nhìn thấy cậu cũng đang khẩn trương nhìn mình, cái thằng nhóc thối này thật là, vốn dĩ là chuyện làm đúng vậy mà phải bày ra một bộ dạng có tật giật mình, ai kêu em không chịu rút ra bài học cho sau này chi. Lúc đắc ý nói chuyện có biết để ý hay là không.
Có điều là mặc dù cậu nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà cậu vẫn nhẹ gật đầu với mẹ: “Ngày hôm nay thật sự là nhờ có Dương Dương, nếu không thì, nếu không thì con thật sự không biết phải làm như thế nào.”
Nhận được sự khẳng định của Trình Trình, Cố Hạnh Nguyên xem như là chân chính công nhận Dương Dương, về phần những động tác nhỏ trước đó của cậu cô cũng đã nhìn thấy hết rồi.
Chỉ có điều là lúc ấy cô muốn biết rằng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao Trình Trình lại vô duyên vô cớ bị người ta đánh.
...
Sở dĩ Cố Hạnh Nguyên sau khi hỏi Triệu Tịnh Di rồi lại hỏi thêm Trình Trình chính là xác định ngày hôm nay chuyện là bọn nó gặp phải có liên quan gì đến Dương Dương hay là không, nếu không thì dựa vào mối quan hệ sinh đôi của bọn nó, lúc đầu định tìm Dương Dương gây phiền phức, kết quả là sai lầm mà tìm được Trình Trình.
Nếu nói như vậy, ngày tháng sau này của Dương Dương xem như đã chấm dứt rồi.
Nhưng mà sau khi cô cảm thấy yên tâm đối với đáp án mà mình nhận được, cô còn cảm thấy hài lòng đối với Dương Dương, thật ra thì lúc trước khi mà mình biết Lạc Hàn dạy cho Dương Dương đánh đấm nhau cô còn lo lắng bâng quơ, sau khi thằng nhỏ học xong có khi nào sẽ dựa vào chút công phu mèo quào đó của mình mà gây chuyện thị phi ở khắp nơi.
Cậu lấy mạnh hiếp yếu, khi dễ những người khác, mình không muốn nhìn thấy những thứ đó, cô hi vọng là con cái của mình là một người chính trực.
Nếu như cậu không tự lượng sức mình mà chọc vào người không đàng hoàng rồi chịu khổ, cô cũng không hi vọng mình nhìn thấy như vậy, làm một người mẹ, có ai mà đồng ý nhìn con mình chịu bất cứ tổn thương nào đâu chứ.
Nhưng mà lúc ấy Lạc Hàn vẫn cho cô một liều thuốc an thần, phải tin tưởng vào lực điều khiển của trẻ con, nhất là khi nói với nó về mối quan hệ lợi và hại.
Năng lực càng mạnh mẽ thì càng mang ý nghĩa trách nhiệm của mình trở nên mạnh mẽ, đồng thời đứng trước chuyện mà bản thân mình làm sai, thế thì cái giá phải trả cũng lớn hơn.
Cố Hạnh Nguyên xoay người lại nhìn Dương Dương: “Con đến đây cho mẹ.”
Mặc dù Dương Dương biết Trình Trình và Triệu Tịnh Di đều không bán đứng mình, nhưng mà trong lòng của cậu vẫn có chút sợ hãi, dù sao thì những lời nói sau đó của cậu mà cậu cũng cảm thấy có chút quá đáng.
Nghe thấy mẹ gọi mình, cũng chỉ đành cúi đầu giống như là một đứa nhỏ phạm sai lầm đi đến trước mặt của Cố Hạnh Nguyên.
Nhìn thấy con trai bước đến, trên mặt của Cố Hạnh Nguyên lộ ra nụ cười: “Con trai cưng, chuyện mà ngày hôm nay con làm hết sức chính xác, mẹ cảm thấy rất kiêu ngạo vì con.”
Dương Dương vốn dĩ đang cúi đầu, nghe thấy mẹ nói như thế này, cậu lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ nói thật hả, ngày hôm nay con thật sự làm đúng rồi ư?”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Đúng vậy đó, con với Trình Trình là anh em của nhau, lại là bạn tốt của Tịnh Di, trong lúc bọn nó đứng trước nguy hiểm con có thể đứng ra, vậy thì nói rõ mối quan hệ của bọn con vô cùng tốt. Là một người làm mẹ, hi vọng lớn nhất của mẹ chính là nhìn thấy anh em bọn con hòa thuận với nhau.”
Sở dĩ cô nói như vậy là có hai ý.
Ý thứ nhất là ý trên mặt chữ, ý thứ hai là cô thông qua việc cô và Bắc Minh Thiện ở bên cạnh nhiều năm như vậy, xuyên thấu qua đó mà nhìn thấy sự thay đổi của gia tộc Bắc Minh thị.
Gia tộc Bắc Minh thị ở thành phố Acó danh tiếng tương đối cao, nhưng mà điều làm cho ông cụ Bắc Minh cảm thấy lo lắng nhất trước khi rời đi đó chính là ba anh em Bắc Minh Triều Lâm, Bắc Minh Thiện cùng với Bắc Minh Đông.
Sự khó khăn của Bắc Minh thị có mối quan hệ mật thiết với mối quan hệ không hài hòa giữa ba anh em, nhất là giữa Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Thiện.
Đương nhiên giữa bọn họ không hợp nhau, là có một nguyên nhân cực kỳ lớn gây ra, đó chính là vấn đề lịch sử của ông cụ Bắc Minh.
Nói tóm lại thì đi đến ngày hôm nay, Bắc Minh thị đã mơ hồ lộ ra nguy cơ ẩn nấp ở trong đó, cục trưởng Quách, Đường Thiên Trạch, còn có Lý Thâm...
Tóm lại là thù trong không bằng giặc ngoài.
Đặt trước mắt mình chính là một ví dụ sống sờ sờ, cho nên Cố Hạnh Nguyên càng thêm chú ý ba đứa con của mình, cho dù bất cứ chỗ nào bọn nó cũng phải đoàn kết với nhau.
Bởi vì trên thế giới này không có người nào có thể có quan hệ huyết thống mật thiết như ba anh em bọn nó, bọn nó chính là người thân duy nhất của nhau trên đời này, nhất là một ngày nào đó mình và Bắc Minh Thiện đều sẽ rời khỏi bọn nó, thế thì mối quan hệ máu mủ này sẽ duy trì cuộc sống sau này của bọn nó.
...
Bọn nhỏ đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau làm cho Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hết sức vui mừng, mặc dù là có lẽ cô cũng không tính là một người mẹ mẫu mực, nhưng mà cô có một quan điểm vô cùng chính xác.
Bây giờ đa số đều là con một, đều thiếu khuyết quan niệm anh chị em, đối với phương diện tình thân vô cùng khiếm khuyết.
Nếu như ông trời đã ban cho mình ba đứa con, cho dù tương lai của bọn nó không có tiền đồ đi nữa, ít nhất là ở thế giới này bọn nó sẽ không cô đơn.
Nhìn thấy bọn nhỏ, cô lại không tự chủ được mà nhớ đến Bắc Minh Thiện, trước mắt thời gian còn lại cho anh đã không còn nhiều lắm, nhưng mà ở bên phía Vân Chi Lâm vẫn không thu được bất cứ tin tức gì như cũ.
Bao gồm cả Tiểu Trần mà Lạc Hàn đang quan sát gắt gao vẫn rơi vào trong hôn mê như cũ, rốt cuộc lúc nào anh ta mới có thể tỉnh dậy, đến nay vẫn là một ẩn số.
Nói tóm lại là tất cả các tin tức mà cô thu thập được đều gây bất lợi cho Bắc Minh Thiện, không chỉ có như thế, địa vị của mình ở tập đoàn Bắc Minh thị cũng đang tràn ngập nguy hiểm.
Ngày mai ban giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị sẽ chính thức tuyên bố về phần đề tài thảo luận với nhau, đó chính là sự phát triển sau này của Bắc Minh thị và vấn đề cá nhân của tổng giám đốc.
Lo lắng bất an giống như Cố Hạnh Nguyên còn có Bắc Minh Diệp Long, kể từ khi anh ta thành công lấy được hợp đồng, anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại và cảm thấy chuyện xảy ra trước đó có chút kỳ quặc.
Cục trưởng Quách là một nhân vật khả nghi nhất.
Trước đó ông ta chất vấn mình, về sau thái độ đối với mình đột nhiên lại thay đổi một trăm tám mươi độ, đều không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như nói là vậy, kính trọng gia tộc Bắc Minh thị, hoặc là vì ngưỡng mộ, thế thì ông ta sẽ không thay đổi ý định của mình.
Chỉ có một khả năng đó chính là người sau lưng ông ta muốn ông ta làm như vậy.
Nhưng mà mình cũng không thể xác định được một quan chức nào có chức vị cao hơn cục trưởng Quách.
Khi thật sự tổ chức cuộc họp đại hội cổ đông, dường như là anh ta không thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà anh ta cũng không muốn bỏ qua như vậy.
Nói như thế nào thì chuyện này cũng thiếu người ta một nhân tình, dù sao thì lần đấu thầu này đối với anh ta mà nói quả thật nó vô cùng quan trọng.
Trừ chuyện đó ra, anh ta còn có một suy nghĩ rất đáng sợ, có người sẽ lấy chuyện này để làm một loại ép buộc mình, đợi đến lúc mình chân chính được làm tổng giám đốc của Bắc Minh thị vậy thì sẽ tiến hành biện pháp tiếp theo với mình...
Hiện tại ở bên cạnh anh ta đã có một Đường Thiên Trạch làm cho người ta cảm thấy phiền phức, nếu như bây giờ lại xuất hiện thêm người nào đó, thế thì anh ta sẽ thật sự trở thành con rối từ đầu đến cuối.
Cho dù mình có thể làm được gì, thế thì cũng sẽ bị người khác bỏ qua.
Đối mặt với lựa chọn ngày mai, rốt cuộc là mình nên làm cái gì mới tốt đây?
...
Tập đoàn Bắc Minh thị là do chính tay Bắc Minh Chính tạo dựng, trải qua sự điều hành của Bắc Minh Thiện trong mấy năm liền phát triển rất vang dội, hiện tại trở thành lão đại đứng đầu trong ngành kiến trúc.
Đối với việc bổ nhiệm tổng giám đốc luôn là một vấn đề được quan tâm nhất.
Mặc dù là Bắc Minh Thiện không thảo luận với bất cứ người nào mà lại tự giao chức vị tổng giám đốc của mình cho Cố Hạnh Nguyên, trên dưới Bắc Minh thị, thậm chí là người ngoài cũng đều để ý tới.
Nhất là mấy lời nói về mối quan hệ của Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện.
Chuyện này không thể không nói, nó đã gây ra không ít tác động tiêu cực ảnh hưởng đến Bắc Minh thị.
Cho nên mượn việc Bắc Minh Diệp Long thành công lấy được hiệp ước của chính phủ, lại tổ chức một cuộc họp cổ đông lần nữa, chính là muốn dưới hoàn cảnh công khai đề cử tổng giám đốc Bắc Minh thị.
Chuyện này đối với Bắc Minh thị mà nói là thời cơ tốt nhất để cứu vớt hình tượng.
...
Ngày diễn ra cuộc họp cổ đông của tập đoàn Bắc Minh thị được xác định trước ngày Bắc Minh Thiện phúc thẩm, suy nghĩ đến trước đó để lộ tin tức, các quản lý cấp cao của Bắc Minh thị không thể không chọn thời gian này.
Tham gia cuộc họp lần này đương nhiên có đại cổ đông của Bắc Minh thị, cùng với tổng giám đốc đương nhiệm là Cố Hạnh Nguyên.
Lúc đầu Cố Hạnh Nguyên không có tư cách để tham gia, bởi vì cô cũng không phải là cổ đông của tập đoàn Bắc Minh thị.
Bắc Minh Thiện đã bỏ qua quy trình chính quy trực tiếp bổ nhiệm Cố Hạnh Nguyên làm tổng giám đốc, mặc dù chuyện này không phù hợp với quy định, hơn nữa cũng có thể coi như là một thủ đoạn phi pháp.
Nhưng mà nói như thế nào thì tập đoàn Bắc Minh thị cũng là của người nhà họ Bắc Minh, có rất nhiều chuyện không thể quá khắt khe như vậy được.
Hơn nữa khi đó không biết Bắc Minh Thiện đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ cảm thấy chẳng qua Cố Hạnh Nguyên chỉ là tổng giám đốc trên danh nghĩa mà thôi, chẳng qua là Bắc Minh Thiện đứng ở phía sau màn.
Hiện tại tình thế đã có sự đảo ngược rất lớn, Bắc Minh Thiện phải đứng trước mối nguy hiểm vào lao tù, chuyện này mang ý nghĩa "bùa hộ thân" của Cố Hạnh Nguyên đã không có nữa, hơn nữa chỉ dựa vào việc cô rời khỏi đấu thầu “Thượng Hối Đô Thị” trong lúc cô còn đương nhiệm khiến cho lợi ích của tập đoàn Bắc Minh thị xảy ra tổn thất vô cùng lớn.
Cô cũng không thể ở lại Bắc Minh thị, ít nhất là cô phải nhường lại vị trí tổng giám đốc này.
Vẫn là phòng họp quen thuộc đó, chỉ có điều người ngồi ở đây không có nhiều, trông có vẻ như chưa tới mười người.
“Cô Cố, anh Bắc Minh, mục đích ngày hôm nay chúng ta mở cuộc họp cổ đông là gì, tôi nghĩ chắc hai người hiểu vô cùng rõ ràng. Trước đây không lâu tập đoàn Bắc Minh thị của chúng ta đã lần lượt xảy ra hay chuyện lớn, chuyện thứ nhất là cô Cố tự mình quyết định Bắc Minh thị rời khỏi vụ đấu thầu của chính phủ, khiến cho Bắc Minh thị phải bỏ lỡ một thời cơ vô cùng tốt để tạo dựng hình tượng và thu lợi, mà cô Cố từ đầu đến cuối cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào với hội đồng quản trị về quyết định này, dẫn đến tiếng người oán trên dưới Bắc Minh thị. Không biết bây giờ chuyện đã trôi qua, cô Cố có đồng ý giải thích cho chúng tôi nghe nguyên nhân ở trong đó không vậy?”
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên vị trí của mình, sau khi bình tĩnh nghe xong lời trần thuật, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này là do tôi tự tiện quyết định, tôi đồng ý một mình mình chịu trách nhiệm tổn thất đã gây ra cho tập đoàn Bắc Minh thị. Về phần nguyên nhân, tôi không muốn nói.”
Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ đến là bây giờ cô vẫn còn không muốn giải thích về hành vi vô lý do mình gây ra, chắc là cô vô cùng rõ ràng đây là cơ hội duy nhất mà cô có thể ngồi vững trên vị trí tổng giám đốc, chẳng lẽ là cô tùy tiện bỏ qua như thế à?
Có sự hiểu biết nhiều năm đối với cô, anh ta cảm thấy trong này nhất định có vấn đề, hơn nữa chắc chắn có mối liên kết chặt chẽ với việc Bắc Minh Thiện bị giam.
“Hạnh Nguyên à, không, là tổng giám đốc Cố, lúc đó cô có suy nghĩ gì, hiện tại không ngại nói cho mọi người nghe đi. Những người ngồi ở đây đều là người một nhà, không có gì khó nói hết.” Bắc Minh Diệp Long nói.
Giờ phút này anh ta thật lòng muốn tốt cho Cố Hạnh Nguyên, mặc dù anh ta càng thêm hi vọng mình có thể ngồi lên cái ghế tổng giám đốc, chuyện nào ra chuyện đó, bạn bè quan tâm nhau, anh ta vẫn muốn biết rốt cuộc là phía sau đã xảy ra chuyện gì.