Bắc Minh Thiện khẽ gật đầu: “Con hay ‘Bối Lạp’ đều sẽ không bị trừng phạt. Không những như thế, đối với ý tưởng kỳ quái của con ba bày tỏ sự khẳng định, hơn nữa ba khuyến khích con phát huy tưởng tượng vô tận của con. Điều này rất trân quý.” Nói xong, ánh mắt của anh chuyển sang ‘Bối Lạp’: “Còn nó...”
Lúc này, Trình Trình và Dương Dương nghe đến đây, cuối cùng cũng thở phào thay cho ‘Bối Lạp’. Có điều, đối với sự khích lệ mà ba cho, bọn chúng vẫn tương đối có hứng thú nghe.
“Ừm, vậy thì cho phép nó ra vào các nơi trong nhà, có điều nếu như phát hiện bất kỳ đồ đạc nào trong nhà có dấu vết bị nó làm hỏng, vậy thì hậu quả không cần nói rồi.”
“Ba, con bảo đảm ‘Trái Banh’ sẽ là một con chó tuân thủ quy tắc nhất.” Dương Dương bỗng mỉm cười vui vẻ, cật lực bảo đảm thay cho ‘Bối Lạp.”
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó lại chuyển chủ đề: “Còn nữa, ba nghe nói khi các con ở đây thường người với chó ngủ cùng nhau? Rốt cuộc có chuyện này không!”
“Ờm...” Trình Trình và Dương Dương lúc này đều trầm mặc, cho dù Dương Dương không có phản bác, bởi vì quả thật trong khoảng thời gian này bọn họ gần như đều lăn lộn cùng ‘Bối Lạp’.
Có khi bọn chúng ngủ trên sàn, ‘Bối Lạp’ sẽ bò đến. Cho dù khi ngủ trên giường, ‘Bối Lạp’ cũng sẽ thỉnh thoảng nhảy lên rúc vào bọn chúng.
Những chuyện này đối với tụi nhỏ mà nói đều đã quen rồi. Bây giờ ba nói đến chuyện này, chắc sẽ không cho mật ngọt trước, sau đó hung hăng tát một cái chứ...
Bắc Minh Thiện liếc nhìn hai đứa trẻ: “Các con không trả lời, xem ra đây là thật rồi.”
Trình Trình gật đầu: “Ba, chúng con biết sai rồi, nhưng đây cũng là vì chúng con thật sự có quan hệ rất tốt với ‘Bối Lạp’, cầu xin ba đừng làm khó ‘Bối Lạp’ có được không?”
Bắc Minh Thiện khẽ nhướng mày: “Trình, con đây là đang cầu tình cho nó?”
***
Trình Trình gật đầu, sau đó nhỏ tiếng nói: “Ba, chúng con biết sai rồi.”
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên cũng nói giúp con trai: “Anh còn gì nữa, ‘Bối Lạp’ mỗi ngày đều được tắm rửa, hơn nữa trước giờ chưa có dẫn nó ra ngoài, không có bẩn như lúc đó anh nghĩ đâu. Anh có phải tinh thần vừa tốt trở lại thì bắt đầu muốn dằn vặt người khác, nếu không trong lòng không thoải mái?”
Bắc Minh Thiện lườm Cố Hạnh Nguyên: “Em quá chiều chúng nó rồi, chiều đến độ không biết đây là hại chúng nó. Em có biết trên người chó có bao nhiêu vi khuẩn và rận không. Rất nhiều chó dù mỗi ngày đều tắm rửa cũng không thể tắm sạch được. Thật là một chút kiến thức cũng không biết, may là mạng của tụi nhỏ cứng, nếu không cũng không biết làm sao sống đến bây giờ.”
“Anh...”
Cố Hạnh Nguyên tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng, chỉ vào Bắc Minh Thiện vậy mà không biết nên nói gì tiếp theo.
Bắc Minh Thiện không có để ý đến cô, nói tiếp: “Sau này không cho phép các con tiếp tục như thế nữa, ba sẽ bảo Hình Uy mua một chiếc chuồng chó cho nó. Sau này nhất định tách người với chó ra có biết chưa?”
“Ba, chúng con biết rồi. Nhất định nghe theo lời dạy bảo của ba, bảo đảm khi ngủ không cùng ‘Trái Banh’ lăn lộn cùng nhau nữa. Vậy chúng con ra ngoài chơi đây.” Dương Dương nói rồi, hân hoan muốn chạy ra ngoài.
Chỉ có điều cậu nhóc vẫn bị ba đưa tay túm lại: “Cái gì gọi là ‘lăn lộn’. Không biết dùng từ thì đừng dùng loạn có biết không hả. Thật là không biết kỳ thi lần trước, con sao thi được chứ. Trình, sau này còn phải dạy em con nhiều hơn.”
Trình Trình vội gật đầu: “Ba, ba yên tâm đi, con sẽ dạy Dương Dương.”
Thấy tụi nhỏ vui vẻ dẫn chó chạy ra ngoài chơi, Bắc Minh Thiện lại đưa mắt nhìn sang Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, cơ thể của cô không khỏi hơi run, gần như mỗi một cơ thịt đều đang ở trạng thái căng cứng.
“Em đây là làm cái gì, thế nào giống như bất cứ lúc nào cũng như gà chọi chuẩn bị chiến đấu thế.” Bắc Minh Thiện thấy dáng vẻ này của cô, bỗng cảm thấy rất thú vị.
Gà! Vậy mà anh ví cô như gà... đây thật sự khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có hơi nóng đến phát sốt, cô mặc kệ cái gì là gà chọi.
Thật sự hận không thể giơ tay tát mạnh một cái vào mặt tên khốn này.
Nhưng lý trí lần nữa chiến thắng bản thân cô, bất luận là thực lực, hay phương diện khác, bản thân đều không phải đối thủ của người đàn ông ở đối diện.
Nếu như dễ dàng động thủ, vậy sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào cảnh khó khăn.
Cuối cùng, cô vẫn dùng một cách phản kích tương đối ‘phù hợp’: “Anh hôm nay nhìn trông rất khác thường, có phải đầu đã bị sốt đến hỏng rồi?”
“Khác thường?” Bắc Minh Thiện để đôi đũa trong tay lên bàn, bày ra dáng vẻ rất vui lòng để nghe.
Cố Hạnh Nguyên cũng dứt khoát để đũa của mình sang một bên: “Lẽ nào không phải sao, hôm nay từ lúc anh dậy bắt đầu lộ ra sự khác thường. Trước giờ anh sẽ không có nửa phần khoan dung với chó, giờ lại mở đường với ‘Bối Lạp’. Hơn nữa vậy mà còn đồng tình với câu trả lời không đáng tin đó của Dương Dương. Anh nói anh có phải đầu sốt đến hỏng rồi không.”
“Dựa theo ý của em thì nên làm thế nào mới giống phong cách của tôi?”
“Phong cách của anh còn cần tôi đến dạy sao, đương nhiên là túm lấy Dương Dương, trước tiên đánh cho một trận thật đau, sau đó bắt ‘Bối Lạp’ ném xuống núi. Cuối cùng bày ra cái mặt thối lạnh băng băng, hạ lệnh cấm sau này cấm nuôi bất kỳ sủng vật gì đó...”
***
Bắc Minh Thiện nghe xong thì khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên lộ vẻ khen ngợi: “Không hổ là theo tôi nhiều năm như vậy, quả nhiên hiểu tính khí của tôi.”
“Nói như thế, anh vừa rồi chẳng qua là làm trò trước mặt các con, đạt được mục đích thu phục lòng người.” Cố Hạnh Nguyên lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình.
“Đối với năng lực suy luận đáng thương của em, tôi chỉ có thể tỏ vẻ đồng cảm. Xem ra em ở chỗ Vân Chi Lâm học không phải triệt để như thế. Có điều em ngược lại đã nhắc nhở tôi, tôi có lẽ nên làm giống như những lời vừa rồi em nói, ở trước mặt các con bày ra bộ mặt khó ưa, khiến tụi nhỏ sau này nhìn thấy tôi thì sẽ run bần bật.” Bắc Minh Thiện nói rồi hai tay để trên mặt bàn, hơi dùng sức chống cơ thể dậy.
Anh bây giờ đã khôi phục ý thức, nhưng cơ thể rõ ràng vẫn có hơi suy nhược. Nhưng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều với anh.
Thấy anh đứng dậy, Cố Hạnh Nguyên rõ ràng càng thêm căng thẳng: “Anh, anh muốn làm gì?”
Bắc Minh Thiện từ trên cao nhìn cô, khóe môi hiếm khi hơi cong lên: “Tôi đi làm theo ý tưởng của em.”
“Ý tưởng của tôi...” Cố Hạnh Nguyên lẩm bẩm một lượt, sau đó sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh, miệng bắt đầu trở nên hơi lắp bắp: “Ý, ý của anh là làm giống như lời tôi nói vừa rồi?”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Đúng, không sai. Em không phải nói như thế mới giống tôi sao. Tôi không muốn bởi vì một trận sốt mà mất đi chính mình.” Nói xong, làm thế muốn xoay người.
“Anh đừng mà!” Cố Hạnh Nguyên lần này thật sự khẩn trương rồi.
Cô không muốn nhìn thấy một màn mà mình nói vừa rồi, cô vội đưa tay, lập tức nắm một tay của Bắc Minh Thiện: “Anh làm như thế sẽ tổn thương nghiêm trọng đến các con.”
“Em nếu đã biết làm như thế sẽ tổn thương đến chúng, vậy em tại sao còn muốn bảo tôi đi làm? Em đây là muốn mượn đao giết người à, hay là một viên đá trúng hai con chim? Sau khi hủy đi hình tượng của tôi ở trong lòng tụi nhỏ thì em lại xuất hiện bày ra dáng vẻ người mẹ hiền từ...”.
Kiếm Hiệp Hay
“Anh, anh im miệng cho tôi! Tôi đâu có xấu xa như anh nghĩ. Làm mẹ, tôi chỉ một lòng muốn tốt cho các con, càng không cần tranh giành tình cảm của tụi nhỏ với tôi như anh nói. Mà anh thì khác, cách làm vừa rồi của anh lẽ nào không phải là vì cứu vớt ấn tượng trong lòng tụi nhỏ hay sao.”
Bắc Minh Thiện xoay người ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt rõ ràng nóng bỏng nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nếu em đã hiểu tôi như thế, lẽ nào không biết một mặt khác của tôi sao? Điều này không nên sao, tôi nghĩ em chắc hiểu rõ nhất...” Nói rồi, anh liền đưa tay muốn lần nữa chạm vào người phụ nữ trước mặt.
Nhưng lại bị Cố Hạnh Nguyên khéo léo tránh đi, sau đó còn đưa tay gạt tay anh xuống: “Bỏ cái ‘móng vuốt’ của anh ra chỗ khác! Tên khốn anh thật là bản tính khó đổi, nói không được mấy câu nghiêm túc thì muốn giở trò rồi.”
Bắc Minh Thiện không có thành công, cũng chỉ đành từ từ thu tay về: “Tôi có thể nói thật với em, sau khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy con chó đó dùng cái lưỡi liếm tôi, quả thật rất tức giận, hơn nữa hận không thể trực tiếp quăng nó xuống núi.”
“Nhìn đi, tôi nói không có sai mà.”
“Tôi còn chưa nói xong. Nhưng sau khi tôi nghe được lời của Dương, tuy cảm thấy có hơi sàm, nhưng tôi lại cho rằng nó không phải đang nghịch ngợm, mà ở trong tình huống động não mới nghĩ ra cách như này.”
“Anh đây là có ý gì?”
“Lẽ nào nói Dương trước khi làm chuyện này sẽ không nghĩ tới sau khi bị tôi phát hiện thì sẽ có hậu quả như thế nào?” Bắc Minh Thiện nói rồi, xua tay: “Đương nhiên là nó từng nghĩ tới rồi.”
***
Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện, khẽ nhếch môi: “Nghe anh nói hình như rất hiểu Dương không bằng, thời gian anh và nó sống với nhau còn xa không bằng tôi.”
“No, no, no. Em cho rằng như thế chính là quá sai rồi. Sao có thể lấy thời gian sống chung dài ngắn để định nghĩa về trình độ hiểu biết nông sâu được chứ. Có rất nhiều người, cho dù sống cùng nhau cả đời cũng chưa chắc có thể biết đối phương rốt cuộc là người như thế nào. Người của Cục An ninh Quốc gia chính là như thế. Vợ chồng của bọn họ thậm chí không biết bọn họ làm việc gì, bọn họ cũng thường xuyên dùng thân phận giả. Đương nhiên còn có một bộ phận khác, chẳng qua chỉ chung sống trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì đã thân thiết với nhau. Đương nhiên, đối với Dương và Trình tôi làm như thế, cũng là vì còn có một câu nói là: ‘hiểu con không ai bằng ba’.”
“Được rồi, được rồi. Dừng!” Cố Hạnh Nguyên gần như lại bị một đống lời biện luận mà anh biên ra làm cho không chịu được.
Mắt trên mắt dưới của cô đánh giá một lượt người đàn ông ở đối diện: “Ừm, quả thật nhìn trông tôi không hiểu nhiều gì về anh. Anh ngoài tự đánh giá cao mình ra, còn có một đặc tính mới.”
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, tự suy nghĩ: Xem ra lại miệng chó không mọc được ngà voi rồi. Chỉ có điều anh không có nói ra, bởi vì nếu như mình vừa nói, vậy thì cô nhất định sẽ lại nổi điên.
Hiếm khi có một cơ hội nói chuyện hòa bình, không thể vì thắng lợi nhất thời mà đấu khẩu, làm hỏng cả đại cục. dù sao còn có vài chuyện, anh còn muốn xác nhận từ miệng của Cố Hạnh Nguyên.
Bỏ đi, để cô tạm thời thống khoái đi, những thứ này tạm thời ghi lại, đợi sau này sẽ ‘đòi cả gốc lẫn lãi’.
Vì thế, anh làm ra một thế tay rất lịch thiệp với Cố Hạnh Nguyên: “Mời nói.”