“Đi rồi ư?” Hình Uy cảm thấy hơi khó hiểu, anh ta luôn biết rất rõ chuyện của ông chủ, bọn họ không phải kiểu người dễ dàng cho qua như vậy, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua. Cho nên, anh ta hiểu cái “đi rồi” này thành Đường Thiên Trạch đã sai người chuyển vị trí của bọn họ đi.
Anh ta siết tay, đi tới trước mặt Đường Thiên Trạch: “Tôi cho anh biết, ngoan ngoãn đưa bọn họ ra đây, nếu không đừng trách tôi không nể tình đồng nghiệp nhé.”
Nghe tiếng xương vang lên từ trên người Hình Uy, Đường Thiên Trạch biết anh ta đang uy hiếp mình. Chỉ có điều với một người có thể đấu lại Bắc Minh Thiện như anh ta, chút uy hiếp này có đáng là gì.
…
Đường Thiên Trạch nhìn dáng vẻ tức giận của Hình Uy, cười nhạt: “Sao hả, nếu tôi nói bọn họ đã bị tôi sắp xếp đến nơi khác rồi, có phải anh còn định đánh tôi một trận không?”
“Rất có khả năng này đó…” Nhưng Hình Uy cũng không khách sáo chút nào, dường như anh ta đã chuẩn bị tâm lý đánh một trận với Đường Thiên Trạch rồi.
“Thật tiếc quá, xem ra hôm nay chúng ta không đánh được rồi. Trước khi anh đến bọn họ đã tự lái xe rời đi, anh cũng thật xui xẻo, chỉ mấy phút ngắn ngủi lại không chạm mặt nhau.” Không phải Đường Thiên Trạch sợ Hình Uy, mà là bây giờ anh ta còn phải làm chuyện khác, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào những người không liên quan.
Hình Uy nhìn anh ta với vẻ khó tin: “Những gì anh nói đều là thật ư? Cô chủ dẫn theo cậu chủ nhỏ Dương Dương đi rồi ư?”
“Tôi cũng không rảnh đi lừa anh làm gì. Nhưng nếu anh muốn đánh một trận với tôi thì tốt nhất vẫn nên hẹn lúc khác đi, tôi nhất định sẽ tiếp đến cùng.” Đường Thiên Trạch nói xong thì xoay người đi vào trong biệt thự.
…
Trên đường về, Dương Dương ngồi trên ghế như quả bóng cao su bị xì hơi, bên cạnh cậu là con sóc nhỏ Đường Thiên Trạch đưa cho, lúc này nó đang không ngừng nhảy nhót.
Khi nãy bị mẹ mắng cho một trận, bây giờ cậu không có tâm trạng chơi với chúng nó.
Trong xe trở nên rất yên tĩnh.
Lúc này, điện thoại của Cố Hạnh Nguyên reo lên.
“A lô, có chuyện gì không?”
Là Hình Uy gọi đến, chủ yếu là vì xác nhận mẹ con Cố Hạnh Nguyên có an toàn không: “Cô chủ, hai người đã về rồi sao?”
“Đúng, đang trên đường về.” Cố Hạnh Nguyên đáp lại một câu, sau đó dò hỏi: “Anh nghe ngóng được gì từ chỗ Diệp Long không?”
“Ừm, có thể chắc chắn là cậu Diệp Long vẫn chưa tham dự vào chuyện này. Bây giờ tôi đang đi đến chỗ mọi người, khi nãy tôi cũng vừa trở về từ nơi hai người đi. Chủ yếu là vì sợ hai người gặp nguy hiểm, cho nên tự ý đuổi theo.”
“Cảm ơn anh Hình Uy, vậy lát nữa chúng ta gặp trong phòng làm việc, bây giờ tôi phải đưa Dương Dương về trường.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cúp máy.
Cô nhìn thoáng qua Dương Dương: “Con đang nghĩ gì vậy? Con có biết chuyện hôm nay rất nguy hiểm không hả?”
Dương Dương ngẩng đầu nhìn mẹ: “Có thể có nguy hiểm gì chứ, chú đẹp trai cũng đâu phải người xấu.”
Được lắm, xem ra lời dạy dỗ của mình khi nãy vẫn chưa lọt vào tai tên nhóc này.
“Mẹ phải cho con biết, dù là người tốt hay người xấu, bây giờ con còn nhỏ, hoàn toàn không thể phân biệt được. Hơn nữa có là người quen muốn tự ý dẫn con đi cũng phải nói trước với Trình Trình, hoặc là gọi điện thoại cho mẹ, Hình Uy, Anna, Lạc Kiều đều được. Khi người lớn không đồng ý thì không thể đi theo có biết không.”
“Vậy gọi điện thoại cho ba không được sao ạ? Hơn nữa, hôm nay con cũng định nói với Trình Trình một tiếng, nhưng con không tìm thấy anh ấy. Vả lại chú xinh đẹp nói mẹ không khỏe muốn con đến với mẹ, con quan tâm mẹ nên mới đi với chú ấy. Ai biết chú ấy lại dẫn con đến chỗ đó đâu, nhưng dù sao chỗ đó cũng chơi rất vui.”
Cố Hạnh Nguyên biết cậu bé quan tâm đến mình, mặc dù hơi cảm động, nhưng vẫn phải tiếp tục dạy dỗ.
Lần này may mắn là mục đích chủ yếu của Đường Thiên Trạch là dụ mình qua. Nếu có ai khác có mục đích khác cũng sử dụng cách này, thì sẽ không còn may mắn như vậy đâu.
…
Cố Hạnh Nguyên lái xe đưa Dương Dương về trường, mà trên xe cô vẫn còn một vị khách nhỏ mới đến… sóc.
Vì không để con vật nhỏ này ảnh hưởng đến việc học tập của con trai, cô chỉ đành mang nó về phòng làm việc của mình. Khoảng hơn nửa tiếng sau, Hình Uy cũng vội vã chạy về. Lúc anh ta đến, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang ngồi yên ổn trước bàn làm việc mới xem như thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này coi như một bản nhạc đệm, hai người cũng không nhắc đến nữa, vẫn phải tiếp tục làm việc mà.
Sự yên tĩnh này bị cắt ngang vào lúc gần tan tầm.
Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đều lo xử lý công việc trong tay, mãi đến khi bị tiếng chuông điện thoại nội bộ trước mặt Hình Uy phá hỏng.
Vì tránh ảnh hưởng đến Cố Hạnh Nguyên, anh ta vội vàng nghe máy: “Có chuyện gì sao? Hả? Được, tôi lập tức xuống xem sao.” Nói xong, anh ta vội cúp máy: “Cô chủ, bên dưới có một vài việc cần tôi xử lý.” Nói xong cũng không đợi cô đáp lời đã vội vã đi ra ngoài.
Rất hiếm khi Cố Hạnh Nguyên thấy Hình Uy như thế, đặc biệt là lúc anh nghe điện thoại xong đi ra ngoài, rõ ràng sắc mặt anh ta có gì đó không đúng.
Chỉ là cô cũng không tiện hỏi. Nếu chuyện nhỏ chuyện lớn gì cũng do Tổng giám đốc tự xử lý, vậy chẳng phải sẽ mệt chết hay sao.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, nhưng Cố Hạnh Nguyên lại không thể tịnh tâm được. Cô nhìn cái lồng nhỏ trên bàn, con sóc nhỏ đang nhảy lên nhảy xuống bên trong, động tác rất là nhanh nhẹn.
Nhìn thấy nó lại nhớ đến căn biệt thự số 66 kia, nhớ đến hành lang có thể nói là đường hầm thời gian và những tấm ảnh đen trắng lớn nhỏ đếm không hết kia, mọi thứ lại lần nữa hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, cô lại nhớ về cuộc trò chuyện với Lý Thâm. Kẻ thù ở ngay trước mắt, dù cô đã từng nói sẽ không nhận ông ta làm ba mình. Nhưng dù thế thì sao có thể làm thật được.
Nhưng có thể chắc chắn rằng ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Bắc Minh Thiện, nếu muốn cứu anh ra ngoài chỉ có một cách, chính là đối đầu với Lý Thâm, còn nên đấu thế nào thì phải bắt đầu từ người gọi là Cục trưởng Quách kia mới được, có thể chắc chắn là ông ta cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Sau đó, trong đầu cô hiện lên kế hoạch và phương án, chỉ cần tiếp tục đi từng bước chắc chắn có thể đạt được mục đích. Nhưng nếu làm như thế chắc chắn sẽ đem đến chấn động, dù là giới chính trị hay giới kinh doanh gì cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Cuối cùng, sau khi suy xét giữa lợi và hại, cô quyết định nên mạo hiểm thử xem sao.
Cố Hạnh Nguyên vừa đưa ra kế hoạch tiếp theo, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Hình Uy vội vã chạy vào: “Cô chủ, không xong rồi, bên dưới có chuyện rồi.”
“Cái gì!” Cô lập tức đứng dậy từ trên ghế: “Anh nói rõ hơn xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bộ phận vận tải, tài vụ, xây dựng, thiết kế,… có rất nhiều người đang bãi công không làm việc nữa, trong đó còn có một vài quản lý.” Trên trán Hình Uy rịn ra chút mồ hôi, xem ra khi nãy anh ta đi xuống để cố dẹp yên chuyện này, nhưng lại không có hiệu quả, hơn nữa chuyện này còn có thể sẽ ầm ĩ hơn.
Rốt cuộc hôm nay làm sao thế, hết chuyện này đến chuyện khác khiến người ta đau đầu kéo đến. Hơn nữa còn là chuyện này ầm ĩ, phiền phức hơn chuyện kia.
…
Cố Hạnh Nguyên kêu Hình Uy tạm thời đừng nôn nóng quá, ngồi xuống từ từ nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả sau khi cô nghe xong cũng giật nảy mình.
Đây không phải là chuyện đột nhiên xảy ra, mà là một kế hoạch có âm mưu từ trước. Mà người khởi xướng chính là Đinh Trường Khánh bị cô sa thải trong phòng họp.
Trên các vị trí quan trọng của nhân viên trên dưới tập đoàn Bắc Minh Thị, ông ta đều có không ít người đáng tin cậy. Lần này sau khi bị Cố Hạnh Nguyên đuổi ra khỏi Bắc Minh Thị, ông ta cảm thấy nhục nhã, ông ta có từng bị đối xử như thế bao giờ đâu.
Lập tức vô cùng tức giận, rời đi không lâu thì gọi điện thoại cho đồng bọn của mình, kêu bọn họ gây ra chút chuyện.
Đinh Trường Khánh là người làm việc lâu năm ở Bắc Minh Thị, ra lệnh một tiếng, đương nhiên có rất nhiều người hưởng ứng. Không vì cái gì khác, bọn họ chỉ là không xem trọng cô gái Cố Hạnh Nguyên này thôi.
Cô và Bắc Minh Thiện ở bên nhau từ rất lâu trước kia, thậm chí bọn họ còn cảm thấy lần này cô có thể lên chức thành công cũng là vì cô thổi gió bên gối, khiến Bắc Minh Thiện có tiếng lý trí, lạnh lùng cũng bị chìm đắm. Cam tâm tình nguyện chắp tay giao cả tập đoàn lớn cho cô, còn anh thì đi làm một trợ lý nhỏ.
Cô đã được tôn lên ngang bằng với Tô Đát Kỷ rồi.
Những chuyện sau lưng này, sao Cố Hạnh Nguyên có thể biết được, ngay cả Hình Uy cũng chẳng hiểu rõ nữa là.
Lúc này, muốn dẹp yên chuyện này thì phải nói chuyện với các quản lý bộ phận đang gây chuyện, xem có cách nào áp chế chuyện này lại không.
Bộ phận thiết kế, công trình, kế toán… Trong đầu Cố Hạnh Nguyên không ngừng hiện lên tên ba bộ phận này, trong lòng cô hiểu rõ người mình phải đối mặt chính là cả nhà của Bắc Minh Diệp Long.
“Hình Uy, có nhìn thấy mấy người Bắc Minh Diệp Long trong đám người gây chuyện không?”
Hình Uy cau mày ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu: “Cô chủ, lúc tôi xuống cũng không nhìn thấy bọn họ.”
Nếu không nhìn thấy bọn họ, cũng có nghĩa là chắc hẳn bọn họ không có tham gia, giống như chuyện Đường Thiên Trạch dẫn Dương Dương đi vậy, bọn họ không hề tham dự vào.
Đương nhiên còn có một khả năng là bọn họ chỉ đứng sau, đợi thời cơ thích hợp sẽ lộ diện.
Cho dù thế nào, có lẽ lúc này cũng phải nói chuyện đàng hoàng với bọn họ, với việc bọn họ đều là người của nhà Bắc Minh, chắc hẳn có thể dẹp yên chuyện này.
“Anh đi mời cả nhà Bắc Minh Triều Lâm đến chỗ tôi, tôi có chuyện muốn nói với bọn họ.” Cố Hạnh Nguyên dặn dò.
Hình Uy lập tức hiểu ý Cố Hạnh Nguyên, hơi nhíu mày: “Cô chủ, làm như vậy được chứ, nếu bọn họ không muốn đến thì phải làm sao, hoặc là bọn họ không muốn hợp tác…”
“Bây giờ không có nhiều nếu như vậy được nữa rồi, dù thế nào cũng phải bảo bọn họ đến chỗ tôi một chuyện.”
Hình Uy gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên nôn nóng đi mấy vòng trong phòng làm việc, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy căng thẳng như thế. Đương nhiên cũng có thể nói đây là phiền phức cô gặp phải từ khi lên chức tới nay, cũng có thể nói là từ khi cô tiếp xúc với Bắc Minh Thị đến nay.
Hình Uy không dám chậm trễ, lại trở về phòng làm việc của Bắc Minh Diệp Long một lần nữa, may là kịp lúc Bắc Minh Diệp Long chuẩn bị dọn đồ về nhà.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hình Uy đứng trước mặt mình: “Sao anh lại đến nữa vậy? Thật ngại quá, khi nãy sau khi anh đi tôi gọi điện thoại cho Đường Thiên Trạch, tên kia đã tắt nguồn rồi, bây giờ tôi cũng không giúp được gì đâu."