“Chuyện bên phía Bắc Minh Thị, tôi sẽ bảo Hình Uy đi xử lý.” Bắc Minh Thiện nói rồi, rút điện thoại từ trong túi, gọi cho Hình Uy.
“Ông chủ, có gì căn dặn?” Tuy Lạc Kiều đã sinh con, nhưng Hình Uy lại không thể vì chuyện này làm trì hoãn công việc. May mà có Anna giúp, lúc này anh ta đã ở phòng làm việc rồi.
“Hạnh Nguyên hôm nay có việc, chuyện của Bắc Minh Thị do cậu toàn quyền phụ trách.”
Hình Uy gật đầu: “Dạ được ông chủ, anh yên tâm đi, chỗ này có tôi rồi.”
“Ừm.” Bắc Minh Thiện cất điện thoại đi.
Cố Hạnh Nguyên vừa nhìn, hôm nay xem ra không đi được rồi.
Cô khẽ cười lạnh với Bắc Minh Thiện: “Đây là gì? Từ bên ngoài nhìn vào, tôi là tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, nhưng anh lại diễn vai nhiếp chính đằng sau. Cứ như thế, tôi nghĩ, hai chúng ta đều sẽ không thanh nhàn...”
“Chủ đề hôm nay chúng ta nói đến dường như không có liên quan gì tới chuyện này, cho nên tôi không muốn tiếp tục bàn luận tiếp với em nữa.” Thái độ của Bắc Minh Thiện rất rõ ràng, khiến Cố Hạnh Nguyên cũng không thể tìm được bất kỳ cái cớ nào có thể chặn lại.
Cuối cùng, cô cũng từ bỏ tâm lý cầu may, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh.
Dù sao cũng phải đối mặt, vậy còn có thể tránh được sao? Tên Bắc Minh Nhị này, giống như một con chó nhìn thấy cục xương, một khi đã cắn thì sẽ không nhả ra.
***
Cố Hạnh Nguyên sau khi hít thở sâu một hơi, nhìn Bắc Minh Thiện: “Được, anh muốn biết chuyện gì liên quan đến tụi nhỏ?”
Cuối cùng lần nữa quay lại vấn đề chính rồi, trong mắt của Bắc Minh Thiện xuất hiện một tia sáng le lói, anh dường như đắc ý mà khóe môi lại cong lên: “Chuyện của các con tôi làm ba của chúng, đương nhiên đều muốn biết. Nhưng bây giờ tôi không muốn biết chuyện của Trình và Dương, chỉ muốn nghe chuyện liên quan đến Cửu Cửu.”
Cửu Cửu...
Nếu như nói đến bảo bối Cửu Cửu, Cố Hạnh Nguyên lại không biết nói từ đâu. Bởi vì đối với anh mà nói, Cửu Cửu có thể là một người hoàn toàn mới, nội dung nếu phải nói cho anh cũng có quá nhiều.
“Sao hả, em không biết nên nói làm sao với tôi có phải không?”
Lẽ nào anh là con giun ở trong lòng cô sao? Thế nào mình nghĩ gì anh đều biết? Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ đành khẽ gật đầu.
“Cửu Cửu là con gái ruột của tôi, chuyện này xem ra đã không cần làm bất cứ kiểm tra gì. Ừm... nếu đã như thế, vậy thì bắt đầu nói xem em tại sao giấu con bé ở Sabah đi. Tôi nhớ lúc đầu khi gọi điện cho Anna, đã từng nghe thấy giọng của một cô bé, em giải thích với tôi đó là con của cô ấy. Thật ra đó chính là Cửu Cửu có phải không?”
Hai khuỷu tay của Bắc Minh Thiện chống trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau, hai ngón cái chống cằm. Ánh mắt chăm chú nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, tỏ ý thừa nhận.
Lông mày của anh hơi nhíu lại.
“Xem ra nghi ngờ lúc đầu là đúng, chỉ có điều khi điều tra biết được Anna trước đây quả thật từng mang thai, hơn nữa em một mực chắc chắn là con của Anna, cho nên điều tra cũng không có tiếp tục tiến hành. Hạnh Nguyên, lúc đó em đã thành công lừa gạt tôi.”
“Vậy có phải tôi có thể vì điều này mà chúc mừng không? Có thể lừa gạt được cậu hai Bắc Minh tiếng tăm lừng lẫy, quả thật là một chuyện đáng làm kỷ niệm.”
Bắc Minh Thiện dường như không có nghe thấy một câu này, tiếp tục hỏi: “Vậy thì, tôi rất có hứng thú nghe thử em tại sao phải nói cho Cửu Cửu tôi là Quỷ Toilet?”
Cố Hạnh Nguyên trở mặt: “Lẽ nào phải nói anh là Đường Bá Hổ sao?”
“Đường Bá Hổ vậy thì thôi đi, tôi không muốn làm Ủng Cửu Mỹ. Nếu như là Bắc Minh Đông, chắc càng thích hợp với cậu ta hơn.” Dáng vẻ nghiêm túc đó của Bắc Minh Thiện, trông không phải giống đang nói đùa.
“Anh đừng quá thiển cận nữa, tôi chỉ là muốn nói với Cửu Cửu, anh rốt cuộc thối cỡ nào. Mặt thối, tính khí thối, mọi thứ đều thối.” Cố Hạnh Nguyên thật sự càng nói càng tức, đó thật là tức bốc hỏa rồi, hận đến ứa tim gan.
Cô cũng mặc kệ những lời này rốt cuộc tên Bắc Minh Nhị này có thích nghe, muốn nghe hay không. Dù sao phải nói thì phải nói cho sảng khoái.
Chỉ có điều, cái miệng của cô chỉ thống khoái trong chốc lát, lại bị tốc độ sấm sét bịt kín lại.
“Ưm...”
Tên Bắc Minh Nhị này không phải trước đó còn đang sốt, mãi đến khi được ‘Bối Lạp’ liếm tỉnh sao, thế nào anh còn có thể có tốc độ nhanh như thế.
Lẽ nào trận sốt này đã đả thông hai mạch Nhậm Đốc của anh!
Tóm lại, bây giờ mục đích đầu chính là phải đánh cái ‘tên chó Bắc Minh Nhị’ mặt dày này ra.
Cô gần như dùng để cả chân lẫn tay, nhưng bất luận như thế nào vẫn bị anh giam cầm trên ghế.
Mãi đến cuối cùng nghe thấy một tiếng: “Phập” Cô lúc này mới coi như tạm thời được cứu.
Người đàn ông trước mắt, trên môi đã nhiều thêm một dấu răng, hơn nữa còn hơi rỉ máu tươi.
Cô không ngừng thở gấp, cơ thể cũng theo hô hấp mà không ngừng ngập phồng.
***
Bắc Minh Thiện không có nổi giận, anh dùng mu bàn tay lau vết máu trên môi: “Em biết hậu quả khi làm như vậy là gì không?” Nói rồi, miệng của anh dán sát tai của Cố Hạnh Nguyên, khẽ nói: “Tôi có thể vào lúc này ở nơi này, ăn em...”
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt trợn to mắt, đây chắc là một câu cô không muốn nghe nhất. Bởi vì mỗi lần bọn họ ở cùng nhau, đều có thể nói không phải là một đoạn ký ức tốt đẹp.
Nhưng lại cứ vào lúc như thế này thì tạo ra ba đứa trẻ, mà ba đứa trẻ này lại đã trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
Cô thật sự cảm thấy mình có chút mâu thuẫn.
Nhìn người đàn ông đang gần mình trong gang tấc, cô có thể rõ ràng cảm nhận được: Từ trong mũi của anh tỏa ra hơi thở nóng bỏng, hơn nữa còn rất bá đạo.
Bây giờ, tụi nhỏ đều đang chơi ở bên ngoài, hơn nữa nơi này cũng là địa bàn của anh...
Thật là càng nghĩ càng sợ, sợ đến mức cô chỉ có thể nhắm chặt mắt, chờ đợi khoảnh khắc này có thể mau chóng qua đi.
Bắc Minh Thiện hai tay dùng sức chống vào lưng ghế, anh nhìn thấy người phụ nữ trước mặt dần dần nhắm mắt lại. Anh nhìn rõ được, cơ thịt dưới làn da trắng nõn đang hơi run rẩy, cánh môi như quả anh đào cũng đang run rẩy.
Khoảnh khắc này, anh thật sự rất muốn có được cô, nhưng anh cuối cùng vẫn không làm như thế. Anh lùi cơ thể của mình lại, lặng lẽ rút về khoảng cách ban đầu với cô.
Cố Hạnh Nguyên nhắm chặt mắt, trong lòng vô cùng loạn, những hình ảnh trước đó giữa bọn họ, lại hết lần này đến lần trước, hết lượt này đến lượt khác vụt qua trong đầu của cô.
Cô không nên nghĩ đến những thứ này, bởi vì những thứ này chỉ có thể khiến nhịp tim của cô trở nên càng nhanh.
Dần dần, cô bỗng cảm thấy làn hơi nóng phả lên mặt mình, lực đạo dần dần yếu đi, mãi đến cuối cùng đã không còn bất cứ cảm giác gì.
Cô lén mở hé đôi mắt đang nhắm nghiền ra một khe rất nhỏ, nhỏ đến mức ở khoảng cách gần cũng rất khó phát hiện.
Chỉ có điều mức độ như thế, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không nhìn rõ đối diện có tình huống gì, chỉ có thể là một vách trắng mơ hồ mang theo ánh sáng.
Lại mở to hơn một chút...
Cô cuối cùng nhìn rõ rồi, người đàn ông trước mắt không thấy đâu nữa!
Tên Bắc Minh Nhị này lại giở trò quỷ gì thế? Phản ứng đầu tiên trong đầu cô vậy mà không phải nên cảm thấy may mắn khi mình có thể ‘sống thoát khỏi miệng hổ’ sao?
Cô vội vàng ngồi dậy, nhưng nhìn thấy trên ghế trước mặt, đã không còn ai nữa.
Nhưng rất nhanh thì nghe thấy một tiếng bước chân từ một nơi chỗ trong phòng truyền đến.
“Tôi tưởng em đã ngủ rồi. Không ngờ đang giả chết. Đây cũng không tính là một cách tránh né nguy hiểm cao minh đâu.”
Lúc này, Bắc Minh Thiện bê hai ly cà phê đang bốc khói nghi ngút lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô.
Một ly để cho mình, một ly khác đưa đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Trong vị đắng mang theo mùi thơm của cà phê, lập tức khiến tinh thần của cô phấn chấn lên.
“Cảm ơn.” Cô đưa tay nhận lấy.
“Em rất ít khi dùng từ này với tôi.” Bắc Minh Thiện lại ngồi lại vị trí của mình, ly cà phê trong tay đang bốc khói trắng nhè nhẹ.
Ngửi mùi thơm tỏa ra từ cà phê, Cố Hạnh Nguyên không phủ nhận, loại anh pha chế khác với bất cứ loại nào trên thị trường, còn mang lại mùi vị đặc trưng.
“Yên tâm uống đi, tôi không có thêm thuốc gì vào trong đâu. Đương nhiên, nếu như em muốn, tôi có thể kêu Hình Uy lập tức cho người đưa đến một ít.”
***
Thuốc, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy từ này quá rồi...
Sắc mặt không khỏi hơi ửng đỏ. Đồ điên này càng lúc càng không đứng đắn rồi, lẽ nào là thái độ của mình có vấn đề khiến anh cảm thấy có thể được nước làm tới?
“Em sẽ không thật sự cảm thấy tôi sẽ ở đây động tay động chân gì đó chứ?” Bắc Minh Thiện nói rồi, đưa tay cầm chiếc ly trước mặt cô, uống một ngụm: “Như thế nào, bây giờ em có thể yên tâm rồi.”
“Ai sẽ còn uống thứ anh đã uống.” Nói rồi, cô đẩy ly cà phê đó sang bên cạnh.
Bắc Minh Thiện nhận được sự từ chối dứt khoát như này cũng không có tức giận, có lẽ anh chỉ có thể khoan dung với cô như thế.
Anh đổi hai ly cà phê cho nhau: “Ly này tôi còn chưa động vào.”
Sau đó, hai người tự uống cà phê của mình, lại rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.
“Em sau nay định sắp xếp như thế nào?”
Cố Hạnh Nguyên sững người, anh đây là đang hỏi mình sao? Đương nhiên, nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Nhưng, anh không phải luôn thích ra lệnh sao, sao sẽ nghe suy nghĩ của mình chứ?
“Sắp xếp?” Cô cầm chặt ly cà phê còn hơi ấm tự nói với mình.
“Sắp xếp với ba đứa trẻ.” Bắc Minh Thiện bổ sung một câu.
Anh đây là đang thăm dò mình sao? Ba đứa trẻ này, Trình Trình và Dương Dương thật ra rất dễ xử lý, chỉ cần dựa vào thoả thuận trước đây là được rồi, nhưng Cửu Cửu... Cô bé vẫn còn nhỏ như thế, hơn nữa nhìn dáng vẻ dường như cảm giác của Bắc Minh Thiện đối với Cửu Cửu không giống với Trình Trình và Dương Dương.
Ít nhất không giống lần đầu biết còn có sự tồn tại của Dương Dương.
Giữ lại ở bên cạnh mình? Vậy dường như có hơi khát vọng.
Để Bắc Minh Thiện dẫn đi? Cô lại cảm thấy rất không nỡ.
Dẫn Dương Dương còn dễ nói, con trai mà, va chạm, vấp ngã đánh cũng không sao. Nhưng cô bé như Cửu Cửu không giống thế, cô bé cần được cưng chiều, cần mỗi buổi tối ngủ có người ở bên cô bé, còn phải kể chuyện cho cô bé đến khi cô bé ngủ.
‘Người bận rộn’ giống như Bắc Minh Thiện, sao biết những thứ đó. Có lẽ nên nói, anh đâu có sự nhẫn nại lớn như thế?
Thật là một sự lựa chọn khó mà quyết định...
“Có phải cảm thấy có hơi khó quyết định không? Nếu như nói như thế, vậy thì để tôi quyết định là được rồi.” Bắc Minh Thiện cuối cùng cũng lên tiếng.
“Khoan đã, để tôi suy nghĩ thêm...” Cố Hạnh Nguyên vội nói.
Nhìn ra được, thần sắc của cô lúc này rất căng thẳng, căng thẳng đến mức cô cũng không biết làm sao mới được.
“Tôi thấy hay là thôi đi, đợi em nghĩ ra một phương án, sợ rằng vậy phải đợi tụi nhỏ đều trưởng thành rồi. Thay vì như thế, vậy không bằng để tôi giải quyết chuyện này.”